Nữ quỷ cúi đầu nhớ lại, một lúc sau bỗng ngẩng phắt lên:
"Tôi nhớ rồi, trên cánh tay trái của hắn có một vết sẹo tròn tròn, giống như bị tàn thuốc làm bỏng. Còn có lần, hắn ra ngoài nghe điện thoại, tôi loáng thoáng nghe thấy hắn nói mình tên là Tôn Minh Viễn. Nhưng lúc đó khoảng cách hơi xa, tôi cũng không chắc có đúng là Tôn Minh Viễn không."
Tôn Lâm kêu lên kinh ngạc:
"Cô nói hắn tên là Tôn Minh Viễn á?"
Vương Khải khó hiểu:
"Sao vậy? Anh quen người này à?"
Tôn Lâm mắt sáng rỡ:
"Tôi có ông anh họ tên là Tôn Minh Viễn."
Lưu Lệ trêu chọc:
"Trùng hợp vậy? Anh họ của anh không phải chính là tên sát nhân biến thái kia đấy chứ?"
Tôn Lâm cảm thấy không thể nào:
"Không thể đâu? Trùng hợp đến vậy á?"
Vương Khải nghĩ ngợi:
"Vậy trên tay hắn có vết sẹo không?"
Tôn Lâm do dự:
"Bọn tôi cũng không hay liên lạc, tôi cũng không biết anh ta có vết sẹo trên tay không."
Tô Nhiên tiếp lời:
"Chuyện này đơn giản thôi. Anh có ảnh của anh họ không? Đưa tôi xem là biết ngay có phải hắn không."
"Tôi không có ảnh của anh ta, nhưng có WeChat, để tôi xem thử anh ta có đăng ảnh nào không.
"Tôn Lâm vừa nói vừa lấy điện thoại ra tìm, rất nhanh đã tìm được một bức ảnh của Tôn Minh Viễn. Tô Nhiên chỉ liếc một cái, lập tức nói chắc nịch với Vương Khải:"Đi bắt hắn đi. Trên người hắn không chỉ có một mạng người đâu, ít nhất đã g.i.ế. c năm người.
"Người này nhìn theo tướng mạo thì có tam bạch nhãn, trán có nốt ruồi dữ, giữa lông mày có vết nhăn hỗn loạn, lông mày rậm rạp. Dù đeo kính nhưng vẫn thấy rõ tơ m.á. u đỏ trong mắt — loại diện mạo này rất có khả năng là kẻ biến thái trong lòng, tính cách tàn nhẫn. Tôn Lâm và Lưu Lệ không thể tin nổi, Vương Khải cũng kinh ngạc không thôi:"Thật á? Nhưng không có bằng chứng thì cảnh sát chúng tôi không thể bắt người bừa được."
Tô Nhiên mở thiên nhãn, nhìn kỹ một lúc:
"Nhà hắn có một căn phòng bí mật trong tầng hầm, hiện giờ bên trong đang nhốt một người, đến muộn là người đó toi mạng đấy."
"Còn về bằng chứng…" Tô Nhiên suy nghĩ một lát, "Tôi có thể giúp các anh hạ bùa sự thật cho hắn, vậy thì sẽ có bằng chứng. Nhưng mà… phải trả phí, năm trăm tệ là được."
"Được, được, trả tiền đi.
"Vương Khải bất đắc dĩ, quay sang gọi Tôn Lâm trả tiền. Tôn Lâm không vui, giọng uất ức:"Sao lại là tôi trả tiền, hôm nay là ngày đầu tôi đi làm, lương còn chưa nhận nữa."
Vương Khải mặt tỉnh bơ:
"Hắn là anh họ của cậu, đương nhiên là cậu trả tiền."
Lưu Lệ cũng gật đầu:
"Đội trưởng Vương nói đúng, hợp lý đấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!