Chương 1: Xuyên hồn tới hiện đại

"Khặc khặc khặc…"

Tiếng cười ghê rợn của người đàn ông vang vọng trong con hẻm tối tăm. Khuôn mặt đầy vẻ tham lam của hắn vặn vẹo thành một nụ cười đáng sợ, dưới màn đêm càng thêm quỷ dị và rùng rợn.

"Cô chạy không thoát đâu!

"Gã đàn ông bám sát phía sau, còn Tô Mặc Mặc chỉ có thể liều mạng mà chạy. Nhưng tiếng bước chân sau lưng ngày càng gần. Ngay khi bước chân đó vang lên sát bên tai, Tô Mặc Mặc chỉ nghe một tiếng"xoạt", cả người lập tức rơi vào bóng tối đen kịt.

"Khặc khặc khặc, bắt được rồi nhé! Cô xem tôi tốt chưa, còn chuẩn bị cho cô một cái bao tải màu hồng nữa đấy, khặc khặc khặc…"

Giọng nói của gã đàn ông vang bên tai Tô Mặc Mặc, cô ra sức giãy giụa, cầu xin tha mạng.

Chớp mắt, cô cảm giác như mình bị hắn vác lên vai, mỗi bước đi xốc tới xốc lui làm cô suýt nữa nôn cả bữa tối hôm qua ra.

Chưa đi được mấy bước, gã đàn ông xui xẻo ấy cùng cả cái bao tải ngã thẳng xuống một miệng cống không có nắp.

Tô Mặc Mặc trong bao chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, "bùm

"một tiếng rơi tõm xuống dòng nước hôi thối. Cô vùng vẫy thế nào cũng chỉ khiến mình uống thêm nhiều nước bẩn. Trà Đá Dịch Quán Trong cống, tiếng gã đàn ông lẩm bẩm đầy đắc ý vang lên: May mà ông đây biết bơi. Hắn đưa tay kéo lấy bao tải, tháo dây buộc ra."Khụ khụ khụ…"

Tô Mặc Mặc ho mãi mới lấy lại được chút hơi thở.

"Cứu… cứu mạng…

"Tiếng hét của gã đàn ông chỉ khiến vài con quạ giật mình bay vút lên, xung quanh lại trở về tĩnh lặng, không một bóng người. Trên bức tường của ngôi nhà gần đó, một chữ to hiện rõ:"Tháo dỡ

". --- Ba ngày sau, một luồng ánh sáng trắng từ trên trời giáng xuống, rọi thẳng vào miệng cống. Con hẻm yên tĩnh. Miệng cống không nắp. Đột nhiên, một bàn tay từ trong đó vươn ra. Tô Nhiên thở hồng hộc, phải vận hết sức bình sinh mới leo được lên khỏi miệng cống. Toàn thân cô hôi hám, bẩn thỉu đến mức không chịu nổi."Ta #%+×/=?£……" Tô Nhiên chống một tay lên hông, tay kia chỉ thẳng lên trời, tức giận mắng một tràng những câu thô tục mà cả đời cô biết được.

"Chỉ cần g.i.ế. c được con cóc tinh đó là ta có thể tự do ra vào Tàng Thư Các. Rõ ràng đại công cáo thành rồi, vậy mà ngươi lại ném ta tới cái nơi quỷ quái này! Ngươi bị bệnh nặng hả?!"

"Rầm!

"Một tia sét vang lên giữa trời xanh. Tô Nhiên giật mình rùng mình một cái, giọng cũng yếu đi nhiều, bĩu môi nói:"Bắt nạt lúc ta mất linh lực chứ gì?

Người khôn thì biết điều, ta đi ăn cơm là được chứ gì."

Cô – Tô Nhiên, là đệ tử xuất sắc nhất của vị tổ sư tôn kính nhất trong giới huyền học.

Phải năn nỉ mãi sư phụ mới đồng ý cho cô một cơ hội—chỉ cần g.i.ế. c được con cóc tinh ngàn năm ở núi Khiêm Linh, cô sẽ được tự do ra vào Tàng Thư Các.

Cô giao đấu với con cóc tinh suốt mấy ngày đêm, ngay lúc sắp đ.â. m trúng tim nó thì đột nhiên hồn xuyên đến cái thế giới quỷ quái này!

Lại còn xuyên vào một đứa xui xẻo rơi xuống cống rãnh!

Uất ức không nói thành lời.

Uống một bụng nước bẩn, suýt c.h.ế. t đuối, vừa mở mắt ra đã thấy một con chuột c.h.ế. t trôi ngang mặt. Ghê tởm đến mức còn hơn cả lúc bị cóc tinh phun chất nhầy lên người.

Cái thân xác này không biết đã nằm trong đó bao lâu, yếu đến mức cô chẳng thể nào bò ra được. Quan trọng là xung quanh không một bóng người, gọi khản cổ cũng chẳng ai nghe.

Linh lực mất sạch sau khi xuyên hồn, nếu còn thì một cái cống này thấm tháp gì – cô chỉ cần "vù" một phát là lên.

Nhưng dù sao đầu óc vẫn còn.

Cô là Tô Nhiên – thiên tài giới huyền học, thiên phú dị bẩm, lĩnh ngộ kinh người. Vừa nhập môn một tháng đã đánh bại toàn bộ đệ tử trong môn phái.

Mất linh lực cũng không sao, cùng lắm bắt đầu tu luyện lại từ đầu!

Thế giới này linh lực quá mỏng, muốn rời khỏi cái cống, cô đành phải ngồi trong đó tu luyện ba ngày, mới gom góp được chút linh lực leo ra ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!