Nam Nhiễm thử leo lên người con quái vật lớn, bởi vì nó rất cao, hoàn toàn có thể dễ dàng đưa Nam Nhiễm vượt qua những bức tường đá. Nếu làm được, việc tiến lên trong mê cung sẽ trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết.
Nhưng thực tế rõ ràng không đẹp như Nam Nhiễm tưởng tượng. Khi cậu tốn bao công sức, cuối cùng cũng xoa dịu được con quái vật để nó cho phép cậu leo lên lưng mà không bị hất xuống, Nam Nhiễm lập tức ra lệnh vượt tường. Con quái vật chở Nam Nhiễm, vừa vươn móng vuốt dài ngoằng bám vào tường, thì những dây leo trên đỉnh tường lập tức hành động. Chúng chẳng thèm để ý đến con quái vật, nhưng lại nhắm vào Nam Nhiễm với ánh mắt hau háu.
Khi con quái vật sắp leo hẳn lên tường, những dây leo xanh rì đã quấn chặt lấy cơ thể nó, đồng thời lao về phía Nam Nhiễm. Chúng cố dùng những xúc tu giống như dây leo để trói chặt cậu. Trong tình thế không thể tránh né, Nam Nhiễm đành bất lực nhảy xuống khỏi lưng con quái vật.
Xem ra ý định mượn con quái vật để vượt tường là bất khả thi.
Thấy những dây leo này có thể phân biệt rõ ràng giữa con người và quái vật, Nam Nhiễm không nản lòng, ngược lại còn bị khơi dậy ý chí chiến đấu. Cậu thử sử dụng khả năng của mình để thu thập thông tin về những dây leo này, nhưng kết quả lại khá tệ. Có lẽ do trước đó Nam Nhiễm đã tiêu hao quá nhiều tinh thần lực, nên giờ chỉ cần tập trung một chút, cậu lập tức cảm thấy đau đầu dữ dội, khổ sở không chịu nổi.
Thôi, nghỉ ngơi một chút đã.
Nam Nhiễm bất đắc dĩ ngồi bệt xuống đất, tựa vào bức tường đá, ngẩn ngơ. Cậu vô thức ngước nhìn bầu trời phía trên. Lúc này là ban ngày, so với bầu trời u ám trước đây, thời tiết bây giờ rõ ràng sáng sủa hơn. Bầu trời trong vắt, không một gợn mây, có vẻ như một thời gian nữa sẽ không có mưa.
Nam Nhiễm cảm thấy hơi đói. Cậu nhờ Hệ thống đổi lấy ít nước và thức ăn. Cộng thêm các dụng cụ y tế đã đổi trước đó, cậu đã tiêu hết toàn bộ số điểm tích lũy. Trong trò chơi này, điểm tích lũy kiếm được thật sự ít đến đáng thương.
Con quái vật lớn bên cạnh không bỏ đi hay chạy trốn. Nó vẫn ngồi xổm trên bức tường đá, tay chân bám chặt vào vách đá, rồi thò cái đầu to đùng ra nhìn Nam Nhiễm.
Ánh mắt nó xen lẫn chút tò mò. Nam Nhiễm có thể nhận ra điều này, dù không cần dùng khả năng thăm dò dữ liệu, cậu vẫn dễ dàng hiểu được.
Có lẽ vì muốn trêu đùa con quái vật lớn này một chút, Nam Nhiễm vươn tay về phía nó.
Con quái vật không hiểu ý nghĩa hành động của cậu, càng thêm tò mò. Nó nghiêng đầu, đôi mắt to như nắm đấm chớp chớp. Đôi mắt nó rất kỳ lạ, to bằng nắm tay, hoàn toàn đen kịt, không thấy lòng trắng. Màu sắc đen tuyền như hai viên ngọc đen khổng lồ, lấp lánh ánh sáng dưới ánh mặt trời.
Rồi con quái vật cẩn thận vươn móng vuốt, chạm nhẹ vào tay Nam Nhiễm.
Móng vuốt của nó đặc biệt dài, đầu ngón có lưỡi xương sắc nhọn. Có lẽ vì thấy Nam Nhiễm trông khá mong manh, nó chỉ chạm nhẹ một cái rồi lập tức rụt móng vuốt lại.
Sau đó, nó tiếp tục nghiêng đầu nhìn Nam Nhiễm, đôi mắt đen kịt mở to.
Nam Nhiễm đột nhiên cảm thấy con quái vật lớn này có chút giống trẻ con… Không, không, đương nhiên không phải trẻ con thật sự. Nam Nhiễm chỉ cảm thấy hành vi của con quái vật này giống như một sinh vật vừa mới có ý thức, đầy tò mò với thế giới, như một đứa trẻ sơ sinh.
Sau khi Nam Nhiễm xoa dịu sự bồn chồn, tức giận hay sợ hãi của nó, con quái vật trở nên thuần khiết, trong sáng như một tờ giấy trắng. Chính vì thế, Nam Nhiễm mới cảm thấy nó giống trẻ con.
Liệu quái vật trong thế giới này có giống như các NPC không?
Nam Nhiễm nghĩ, cậu đã trải qua không ít thế giới trò chơi kinh dị, gặp gỡ nhiều nhân vật khác nhau. Mỗi người đều có những điều muốn kiên trì theo đuổi, tính cách rõ rệt, cảm xúc phong phú. Nếu bảo đó chỉ là ảo ảnh được xây dựng từ một đống dữ liệu, Nam Nhiễm tuyệt đối không thừa nhận, cũng không tin.
Vậy còn những con quái vật này thì sao? Chúng cũng có cảm xúc, chịu đựng đau đớn, và mang trong mình sự sợ hãi.
Chỉ là chúng có lẽ còn thê thảm hơn. So với các NPC con người có ý thức, chúng giống như công cụ bị thao túng tùy ý. Khi cần thiết, chúng trở thành vũ khí giết người, những tên đao phủ đẫm máu, và từ đầu đến cuối không được phép có ý thức riêng.
Nam Nhiễm tựa vào tường, buồn bã suy nghĩ. Cậu nghĩ về thế giới mình đang sống, thực tại của cậu là gì, tại sao Tào Quân lại nói "chúng ta đang sống trong một hiện thực bị phá hủy". Tại sao cậu mất trí nhớ, tại sao cậu chẳng biết gì?
Tại sao lại cảm thấy hoang mang như vậy, và đầy sợ hãi với tương lai.
Nghĩ mãi, Nam Nhiễm bất giác nhắm mắt lại. Thời tiết trong mê cung hôm nay rất đẹp, không mưa, không mây u ám. Gió từ xa thổi tới, không nghe thấy tiếng quái vật khác. Chỉ có con quái vật trên đầu Nam Nhiễm phát ra âm thanh "phù phù", kèm theo tiếng nó dùng móng vuốt giật dây leo.
Nam Nhiễm lim dim giả vờ ngủ một lúc, cho đến khi cảm thấy tinh thần đã khá hơn. Cậu mở mắt, phát hiện con quái vật lớn không biết từ lúc nào đã leo l*n đ*nh tường phía trên đầu cậu. Những dây leo bị nó giật có vẻ không thoải mái, bực bội động đậy. Con quái vật không thích dây leo động đậy, cứ giật rồi xé đứt, ném chúng đi. Dù dây leo không tấn công nó, nhưng không có nghĩa là nó không tấn công dây leo.
Chỉ tiếc là dây leo quá nhiều. Con quái vật cào đứt một ít, nhưng chúng nhanh chóng mọc lại, tốc độ sinh trưởng kinh người, cũng không biết chúng lấy chất dinh dưỡng từ đâu.
Con quái vật bám trên tường dường như nhận ra Nam Nhiễm tỉnh dậy. Nó lại thò cái đầu to ra nhìn cậu. Đầu nó lớn đến mức che khuất ánh sáng chiếu xuống, để lại bóng của cái đầu trên người Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm nhìn con quái vật hồi lâu, đột nhiên nghĩ ra một vấn đề.
Con quái vật lớn này… hình như có thể vượt tường, đúng không?
Vậy có nghĩa là những không gian nhỏ phía sau cửa đá cũng không phải là nơi nó không thể vào. Dù không gian đó hơi chật với nó, nhưng với móng vuốt và cánh tay dài, nó hoàn toàn có thể leo lên tường, vươn móng vào lôi sinh vật trong không gian đó ra ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!