Sau khi hoàn tất hàng loạt kiểm tra, Mẹ Phùng được đẩy ra ngoài trên chiếc xe lăn.
Vị bác sĩ vừa đi vừa nhíu mày, ánh mắt dán chặt vào những con số trong tập báo cáo.
Hai bố con nhà họ Phùng đang đứng chờ ngoài cửa, vừa thấy vẻ mặt nghiêm trọng của bà liền cảm thấy tim mình thắt lại.
Bố Phùng vội vàng bước tới, lo lắng hỏi:
"Bác sĩ Lục, kết quả kiểm tra của vợ tôi có vấn đề gì sao?"
Bác sĩ Lục vừa lật xem các báo cáo, vừa khẽ lẩm bẩm:
"Kỳ lạ… thật quá kỳ lạ."
Câu nói ấy khiến Bố Phùng càng thêm căng thẳng:
"Kỳ lạ… là sao?"
Bác sĩ Lục lại xem kỹ từng tờ một, rồi ngẩng đầu nói:
"Các chỉ số này chênh lệch quá lớn so với lần kiểm tra trước — chỉ mới hôm kia thôi. Hầu như không có mục nào đạt tiêu chuẩn cả."
Lời vừa dứt, sắc mặt hai bố con nhà họ Phùng đồng loạt trở nên lúng túng.
Bởi họ đều hiểu rõ — những chỉ số hoàn hảo trong lần khám thai trước, thực ra hoàn toàn là nhờ Đại Thân Chú.
Vì vậy, cả hai chỉ biết im lặng, không ai nói được lời nào.
Bác sĩ Lục trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng không khỏi hỏi:
"Trong hai ngày nay, t.h.a. i p.h. ụ có ăn phải thứ gì không nên ăn, hoặc làm việc gì quá sức không?"
Hai bố con nhà họ Phùng ngơ ngác nhìn nhau, lúng túng đáp:
"Không... không có ạ..."
Nghe vậy, Bác sĩ Lục càng cảm thấy khó hiểu:
"Lạ thật, sao các chỉ số lại tệ đến mức này được? Hoàn toàn không giống tình trạng của cùng một người."
Bà hiểu rất rõ — với một t.h.a. i p.h. ụ ở độ tuổi siêu cao như Mẹ Phùng, ba tháng đầu vốn là giai đoạn nguy hiểm nhất. Nhưng điều kỳ lạ là suốt thời gian qua, các báo cáo sức khỏe của bà ấy luôn ổn định đến mức khó tin, thậm chí cả khoa đều coi đó là một phép màu.
Vậy mà giờ đây, khi giai đoạn nguy hiểm đã qua, tình trạng của bà lại đột ngột chuyển biến xấu — hơn nữa, còn tệ đến mức đáng sợ!
Đúng lúc Bác sĩ Lục đang vò đầu bứt tai không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Mẹ Phùng bỗng nôn ói dữ dội.
"Oa—!"
Tiếng nôn vang lên khiến ai nấy đều giật mình. Ngay sau đó, một bãi chất lỏng đắng nghét lẫn m.á. u tươi đỏ sẫm trào ra, loang khắp sàn.
Màu đỏ kinh hoàng ấy khiến tất cả những người có mặt đều sững sờ.
Bố Phùng c.h.ế. t lặng tại chỗ, ánh mắt trân trân nhìn dòng m.á. u đang lan rộng trên sàn.
Phùng Thanh phản ứng nhanh hơn, vừa thấy m.á. u đã hoảng hốt hét lên:
"Bác sĩ Lục! Đừng bận mấy thứ đó nữa, mau dùng t.h.u.ố. c đi! Mẹ tôi nôn ra m.á. u rồi!"
Bố Phùng lúc này cũng bừng tỉnh, giọng run rẩy:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!