Chương 14: (Vô Đề)

Cái túi vải nhỏ bằng bàn tay kia, làm sao có thể chứa được nhiều đồ như vậy chứ?

Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!

Chuyện này quá phi khoa học!

Vương Khải sững sờ, nhìn cái túi vải nhỏ bằng bàn tay của Tô Nhiên, rồi lại nhìn đống đồ trên bàn, hồi lâu không nói được một câu hoàn chỉnh: "Cô… cô…

"Anh cảm thấy mắt mình có vấn đề rồi, đúng, chắc chắn là mắt có vấn đề! Tô Nhiên ngơ ngác ngẩng đầu:"Tôi làm sao?"

Cuối cùng, cô tìm ra một lá bùa gấp hình tam giác, đưa cho Lưu Lệ: "Đây là bùa ấm tử cung, cô dán vào bụng dưới, khoảng một tháng là có thể chữa khỏi hoàn toàn.

"Lưu Lệ ngây người nhìn cô, không nhận. Trong văn phòng im phăng phắc, không khí như ngưng đọng. Hồi lâu sau, Vương Khải là người đầu tiên tỉnh lại sau cơn sốc, mắt anh đảo qua đảo lại giữa Tô Nhiên và chiếc túi vải nhỏ, cuối cùng không nhịn được, mở miệng hỏi:"Cái túi này của cô trông cũng không lớn, sao có thể chứa được nhiều đồ như vậy?"

Lời của Tô Nhiên kích thích dây thần kinh của mọi người: "Đơn giản thôi, trong túi của tôi có dán bùa thu nạp mà."

"Bùa thu nạp?"

"Đúng, bùa thu nạp."

Tô Nhiên lấy ra một lá bùa: "Chính là cái này, chỉ cần dán nó vào trong túi là có thể đựng được đồ nhiều gấp mấy trăm lần so với thực tế.

"Mấy người trong văn phòng, không dám tin nhìn Tô Nhiên. Một tờ giấy mà lại lợi hại đến vậy, đây là phiên bản đời thực của thần thoại sao? Lưu Lệ khó khăn lắm mới hoàn hồn, vội vàng dùng hai tay nhận lấy lá bùa, kích động nói:"Cảm ơn, thật sự, tôi không biết phải cảm ơn cô thế nào nữa."

Tô Nhiên đưa tay ra: "Không cần khách sáo, đưa tiền là được rồi, năm trăm."

Lưu Lệ ngẩn người: "Được, được, tôi chuyển khoản cho cô."

"Có thể đưa tiền mặt không? Tôi không có điện thoại."

"Được." Lưu Lệ đi vay một vòng, gom đủ năm trăm tệ đưa cho cô.

Tô Nhiên cười cong cả mắt, cất tiền cẩn thận, nhanh chóng thu dọn hết đồ đạc.

Một ngày tốt lành

Lưu Lệ cất lá bùa xong, hai mắt sáng rực nhìn Tô Nhiên.

Miệng lẩm bẩm, mình là cảnh sát, phải làm gương, phải tin vào khoa học, loại bỏ mê tín dị đoan.

Hai mắt Lưu Lệ sáng rực nhìn chằm chằm vào chiếc túi vải của Tô Nhiên.

Cái bùa thu nạp này thật sự quá tốt.

Làm sao bây giờ, cô thật sự rất muốn có một lá.

Lưu Lệ trong lòng nghĩ đến bùa thu nạp, tay bất giác đưa về phía Tô Nhiên:

"Có thể cho tôi một lá bùa thu nạp được không? Tôi mua."

Tô Nhiên tươi cười: "Được chứ, năm trăm tệ."

"Được rồi." Vương Khải ho nhẹ một tiếng, ngắt lời cô, "Tất cả về làm việc đi.

"Nghe vậy, mấy người đang vây quanh vội vàng rời đi. Lưu Lệ tiu nghỉu thu tay lại, vẻ mặt đầy tiếc nuối quay về chỗ ngồi, mắt vẫn liếc nhìn chiếc túi vải của Tô Nhiên mấy lần. Tôn Lâm đẩy đẩy cái cằm sắp trật khớp của mình, mắt sáng lên, vẻ mặt như nhìn thấy người ngoài hành tinh:"Cô là Đô

-rê

-mon à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!