Chương 89: Phiên ngoại 4 (Hoàn toàn văn)

Edit: Minh Minh

Beta: chưa beta

***

Phiên ngoại 4.

Ninh Húc dẫn theo một đám tiểu đệ, ẩn nấp trong bụi cỏ rậm. Phía trước bọn họ có một bầy linh dương lớn đang uống nước bên sông. Mấy con linh dương đực đang canh gác đều rất lớn, cặp sừng sắc nhọn, chủ yếu là nếu bị cặp sừng đó đâm phải thì chắc chắn sẽ thủng cả bụng.

Ánh mắt của bạch hổ nhỏ rời khỏi mấy con linh dương đực, nhìn sang mấy con linh dương nhỏ. Bây giờ đang là mùa hè, cỏ và nước đều rất dồi dào tươi tốt, con linh dương nhỏ nào cũng mập mạp khỏe mạnh do được ăn uống tốt, đúng lúc chúng đang chơi đùa vui vẻ xung quanh.

"Các cậu..." Đuôi của nàng hướng sang bên phải: "Qua bên kia vây bọc tấn công. Các cậu...". Đuôi của nàng lại hướng sang bên trái: "Sang bên kia chặn đường, còn lại đi theo ta, nhân lúc chúng hỗn loạn thì chúng ta thừa nước đục thả câu!"

Đám thú con nghe xong cũng rất phấn khích, bọn họ nghe lời đại tỷ, cơ thể cúi thấp xuống, âm thầm chui lủi đến chỗ vị trí được giao.

Trong chốc lát, một cái đuôi trắng dựng thẳng lên, chóp đuôi xoay tròn.

"Tấn công!" Ba nhóm thú nhân nhỏ xông ra từ bụi cỏ, lao đến đàn linh dương đó, đàn linh dương sợ hãi lập tức tản ra bốn phía. Các thú nhân nhỏ sử dụng kĩ năng săn bắt được học từ cha mẹ, chạy đuổi theo mấy con linh dương lớn, sau đó lại đuổi mấy con linh dương đang sợ hãi ngỡ ngàng ra bên ngoài, rồi tấn công dồn dập bằng cách c*n v** c* họng của mấy con linh dương nhỏ.

Chân linh dương nhỏ co giật vài cái rồi không cử động nữa.

Đám thú nhân nhỏ mang theo con mồi của mình, hừng hực khí thế quay về bộ tộc. Nhưng chúng không hề biết rằng, phía sau mình còn có mấy con thú nhân lớn khác đi theo, nếu không phải có sự trợ giúp bí mật của mấy con thú nhân lớn này thì từ đầu mấy con linh dương lớn đó đã không sợ hãi đám nhỏ này như vậy.

Nhưng đám nhỏ này mới bảy, tám tuổi mà đã học được cách hợp tác nhóm, chỉ điều này thôi cũng khiến những cha mẹ thú nhân rất vui mừng rồi.

Bữa tối của đám thú nhân nhỏ được làm từ mấy con linh dương nhỏ do chúng bắt được, linh dương nhỏ tươi non, cho dù hầm hay nướng ăn thì đều rất ngon. Đám thú nhân nhỏ ăn no, từng cái bụng tròn vo, chỉ có thể nằm trên đất để cha mẹ chúng vuốt lông.

Được vuốt lông thật thoải mái...

Ninh Chinh biết lần đi săn này là do con gái mình chỉ huy, vừa vui lại vừa lo. Con gái tài năng dũng cảm thì cũng rất đáng tự hào, nhưng lá gan nhóc con này lớn quá rồi, tháng trước anh không để ý một cái là nhóc con này dẫn theo đám thú nhân nhỏ đến chọc tổ ong ở ngọn núi bên cạnh, ai cũng bị ong chích như con gấu bông đầu to, phải uống thuốc mấy ngày liền mới giảm sưng. Nhưng vừa hết sưng thì lại bắt đầu không chịu yên ổn, còn chạy ra bờ sông ra oai với mấy con vịt trời.

Mà bầy vịt hoang đó cũng không dễ chọc, chúng bổ nhào đến mổ điên cuồng, trong đó mấy con thú nhân con trọc bị mổ muốn thủng đầu.

"Phải để con bé chịu thiệt thòi chút." Vẻ mặt Ninh Phỉ nghiêm trọng nói: "Nếu không thì con bé sẽ không biết thế nào là trời cao đất dày, rất có thể sẽ gây ra tai họa. Ngươi nhìn báo săn nhỏ của Tiểu Sở người ta, ngoan ngoãn biết bao."

Báo săn nhỏ tên Nữu Nữu quả là công chúa nhỏ xinh xắn kiểu mẫu trong bộ tộc, nó lớn hơn bạch hổ nhỏ hai tuổi, tác phong cư xử cũng rất giống với người chị chuẩn mực, khiến người ta nhìn mà không nhịn được muốn ôm. Tiếc là không biết sao tính cách của nhóc con nhà mình lại không hòa hợp được với Nữu Nữu, không thể chơi chung với nhau. Tất nhiên, Nữu Nữu cũng không thể cùng chơi với con bé.

Bên cạnh Nữu Nữu cũng có một nhóm bạn cùng hợp tác, vì tuổi tác đều gần như bằng nhau, hơn nữa đã mười mấy tuổi rồi nên thường đi chung với những thú nhân lớn vào trong núi săn bắt. Nữu Nữu từng một mình bắt được một con linh dương lớn, chuyện này cũng khiến Mục Vân Sở vừa sợ vừa mừng. Phải biết rằng đến bây giờ, cùng lắm thì y cũng chỉ có thể bắt được con mồi bằng nửa con cừu, may mắn là y không lấy tên tuổi của thần sứ đi săn nhiều, nếu không ngay cả nuôi chính mình cũng không nổi.

Nữu Nữu là con nhà người ta, mạnh mẽ, xinh đẹp, thông minh lại hiểu chuyện, chỉ mong được cha mẹ người khác khen ngợi lên trời. Điều này cũng khiến nhiều kẻ cặn bã nảy sinh ra mâu thuẫn tâm lý với những người giỏi, dứt khoát nghỉ chơi với nhau.

Ngược lại thì Ninh Chinh không cảm thấy có vấn đề gì, con gái hắn lì lợm thế thôi, cũng không phải nhìn không nổi gì. Lại nói, thú nhân nhỏ được cha mẹ bao bọc chút sao? Hắn nhớ đến năm đó, tiếc là không cho cha mẹ bảo vệ, đến cả ăn cơm mỗi ngày thì là vấn đề, cũng không có cơ hội được bao bọc.

Nhưng...

Tất nhiên lời ca ca nói đều đúng hết!

"Vậy phải làm thế nào mới khiến con bé chịu thiệt thòi đây?" Ninh Chinh hỏi.

Ninh Phỉ đỡ cằm suy nghĩ, rất nhiều thú nhân nhỏ đều có tính tranh đua, ví dụ nói Nữu Nữu bắt được một con linh dương lớn, chỉ là con bé đi chung với những người lớn khác nên mới bắt được, vì vậy Đại Phán liền cùng bạn bè lập một nhóm làm cộng sự đi bắt về vài con linh dương. Đây chính là tinh thần ganh đua, hoặc nói cách khác là tinh thần so sánh. Nhưng nếu không có thú nhân lớn theo bảo vệ thì có thể thú nhân nhỏ sẽ bị mấy con thú săn đó tạo sức ép, nếu hôm nay không có người lớn ở đó, rất có khả năng đám thú nhân nhỏ sẽ bị sừng của mấy con linh dương lớn làm bị thương.

Nhưng bọn họ cũng không thể nói ra chuyện này với mấy con thú nhân nhỏ, sợ sẽ làm tổn thương đến lòng tự trọng của chúng. Đám nhóc con này tuy còn nhỏ nhưng lòng tự trọng lại rất cao.

"Phải tìm một cơ hội..." Ninh Phỉ thầm nghĩ.

Rất nhanh đã có cơ hội, khi mùa thu đến, con gái Nguyệt Nguyệt nhà Đại Hoa sắp gả đến bộ tộc báo hoa ở cách đây hai ngon núi khá lớn, quan hệ giữa bộ tộc đó và Ninh Phỉ rất tốt. Vả lại, lúc Nguyệt Nguyệt đi luyện tập thì quen biết được một con thú nhân báo hoa bên đó, hai con báo thường trèo đèo lội suối để được hẹn hò với nhau, bây giờ có thể đạt được tâm nguyện rồi.

Tuy Nguyệt Nguyệt là một con báo đen đột biến, nhưng bây giờ các bộ tộc gần đây đều biết thú nhân đột biến màu sắc không phải là điềm xấu gì, vì vậy cái nhìn về màu sắc của nàng cũng không có ác cảm giác, hơn nữa bây giờ trong bộ tộc của Ninh Phỉ, cho dù là thanh niên hay thiếu nữ thì cũng đều rất được yêu thích. Dù là gả đi thì cũng không cần lo sẽ bị chịu khổ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!