Chương 86: Phiên ngoại 1

Edit: Cú Mèo

Beta: chưa beta

***

Phiên ngoại 1:

"Ai da!" Ninh Phỉ loạng choạng, suýt chút nữa bị đẩy ngã xuống đất. Anh ổn định cơ thể, bất đắc dĩ kéo từ lưng xuống một con non: "Ninh Đại Béo, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, không được nhảy lên người từ phía sau!"

Chú hổ con bị túm gáy, co rúm bốn chân lại, chớp chớp đôi mắt ngây thơ nhìn Ninh Phỉ, ngoan ngoãn kêu vài tiếng.

Ninh Phỉ giả vờ tức giận: "Đừng có làm bộ ngoan ngoãn với ta, nếu là ông nội Thạch thì sao? Không cẩn thận là bà nội Nguyệt Nhi sẽ đánh con đó?"

Chú Bạch hổ khịt mũi, bây giờ trong bộ lạc nàng gần như làm vua làm chúa, bà nội Nguyệt Nhi chỉ thích nàng thôi, chẳng bao giờ đánh nàng cả.

"Ninh Đại Béo!!" Ninh Phỉ thấy nàng không cam lòng, thật sự tức giận: "Con không biết sai đúng không! Đưa vào phòng tối!"

Đôi tai của chú hổ trắng nhỏ giật giật, hắn bắt đầu kêu to lên.

Lão Thạch Đầu từ phòng bên cạnh đi ra, nhìn thấy cảnh này thì thở dài: "Sao vậy? Đại Béo lại chọc giận ba con rồi à?"

Ninh Phỉ nắm lấy chú hổ trắng như xách một cái giỏ, nói: "Lão Thạch Đầu đừng lo, nàng cái tốt không học lại học cái xấu, không biết ai dạy mà không coi ai ra gì như vậy! Hôm nay phải phạt nhốt nàng lại!" Nói xong liền ném chú hổ con vào trong phòng, đóng cửa lại.

"Trẻ con mà..." Lão Thạch Đầu còn định khuyên.

Ninh Phỉ xua tay nói: "Trẻ con cũng phải hiểu chuyện chứ? Em trai nàng ngoan ngoãn lắm. Là con gái mà cả ngày nhảy nhót lung tung, còn không biết mình béo thế nào nữa, nhảy một cái ai chịu nổi, đó là ta, nếu là ngươi chắc bị nàng đẩy ngã rồi."

"Sao mà ngã được," Lão Thạch Đầu cười ha ha, ông liếc nhìn cửa sổ, thấy hai đôi mắt tròn xoe đầy ai oán nhìn ra ngoài: "Hoạt bát một chút cũng tốt mà, hồi nhỏ Đại Hoa còn nghịch hơn nàng."

"Ta không tin." Ninh Phỉ đẩy lão thạch đầu vào sân bên cạnh: "Để nàng tự suy ngẫm, chúng ta đi phơi măng."

Trong bộ lạc bây giờ các con non ngày càng nhiều, dù hầu hết đều rất hoạt bát, nhưng hình như chỉ có mỗi con nhà mình là không hiểu chuyện. Điều này khiến Ninh Phỉ tức giận, mỗi ngày không mắng ba lần thì không chịu được. Tiếc là chú hổ con này chỉ biết làm nũng, khiến ai cũng phải quay cuồng vì nàng, muốn ôm hôn nâng niu, vậy sao được?

Nói ra thì, anh đã đến thế giới này mười lăm năm rồi. Ba năm trước, đoàn vận chuyển "Ninh Uy" từ phương Bắc mang đến hai chú hổ con, cả hai đều là hổ trắng. Dù Ninh Chinh, với tư cách là đại diện của hổ trắng, cho biết hổ trắng không phải điềm xấu, nhưng ở nhiều nơi xa xôi, sinh ra hổ trắng vẫn bị coi thường. Cha mẹ của hai chú hổ con không có cách nào khác, đành gửi hai đứa con đáng yêu cho một thành viên Vũ tộc, nhờ đưa đến bộ lạc này.

Ninh Phỉ vừa nhìn thấy hổ trắng là yêu thương không dứt, lúc gặp Ninh Chinh thì Ninh Chinh đã gần trưởng thành, không thể ôm trong tay mà chăm sóc. Giờ đây có hai chú hổ nhỏ chưa cai sữa, trái tim anh mềm nhũn.

Ninh Chinh có tính chiếm hữu rất cao, không muốn anh nuôi các con khác vì sợ mình mất đi sự yêu thương. Nhưng giờ đây Ninh Chinh cũng đã ngoài hai mươi, gần ba mươi, nhìn Ninh Phỉ ôm hai chú hổ nhỏ thì tội nghiệp, hắn chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.

Hai chú hổ nhỏ trở thành bảo bối của nhà Ninh, đứa lớn là chị, đứa nhỏ là em, đủ nếp đủ tẻ*, thật mỹ mãn.

(*Đủ nếp đủ tẻ: thường được dùng để chỉ những gia đình có đầy đủ cả con trai và con gái.)

Hai chú hổ nhỏ uống sữa của nhiều người, từng con đều béo và khỏe, chị gái thì dũng cảm, thấy tổ ong cũng dám gõ vài cái, em trai thì hiền lành, bình thường không nói gì, nhưng ai dám bắt nạt chị gái thì mấy bàn chân nhỏ đó không nương tay.

Hai chú hổ nhỏ chiếm phần lớn thời gian của Ninh Phỉ, hận không thể ngủ cùng anh. Vì vậy, khi hai đứa cai sữa, Ninh Chinh kiên quyết bắt chúng phải tự lập, ngủ riêng với người lớn.

Ninh Phỉ quá bận tâm khi đặt tên con, anh và Mục Vân Sở bàn bạc, tra từ điển. Cuối cùng quyết định chị gái tên là Ninh Húc, em trai gọi là Ninh Dục. Biệt danh ở nhà thì đơn giản, một đứa gọi là Đại Béo, một đứa gọi là Tiểu Béo.

Ninh Đại Béo thấy cha không để ý tới mình nữa, ấm ức chu mỏ, buồn chán bắt đầu nghịch đuổi trong phòng.

Một lúc sau, ngoài cửa sổ có tiếng sột soạt, cửa sổ đóng kín mở ra một khe hở, một bàn chân mèo màu vàng thò vào, sau đó một cái đầu mèo xuất hiện.

"Húc Húc," Một thú nhân nhỏ nhẹ nhàng gọi: "Ngươi lại bị chú Phỉ nhốt vào phòng tối hả?"

Ninh Đại Béo hừ một tiếng, quay lưng lại không nhìn.

"Chúng ta lẻn ra ngoài chơi nhé? Hay để ta vào chơi với ngươi?" Thú nhân nhỏ nói nhỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!