Chương 85: Hoàn chính văn

Edit: Nhật Hy

Beta: chưa beta

***

Ninh Chinh ngồi trên đỉnh núi, yên lặng tự l**m miệng vết thương trên đùi mình. Trên người hắn có không ít vết thương, vết trên đùi này là lớn nhất, bị người thằn lằn cắn xé ra, da thịt rách toạc, máu thịt lẫn lộn mơ hồ.

Vốn dĩ bọn họ đang định trở về bộ lạc, nhưng chẳng ai ngờ trên đường lại thấy có bộ lạc thú nhân bị người thằn lằn tập kích. Người thằn lằn vô cùng tàn bạo, chúng nó không phải có chút thú tính vì muốn no bụng mà tập kích thú nhân, mà là thích chém giết các bộ lạc thú nhân!

Từng tiếng hét chói tai đầy thê thảm kia khiến bọn họ không thể không ngừng lại, giúp thú nhân địa phương chống lại đám người thằn lằn xấu xí đó.

Thường ngày, người thằn lằn đều sống trong đầm lầy hay trong các sơn động ẩm ướt, đồ ăn rất phong phú, từ món nhỏ như sâu bọ đến các loại dã thú hay thịt thối, bọn chúng đều ăn đến say mê. Tốc độ của chúng nó cũng rất nhanh, thường xuyên bò ra khỏi đầm lầy trong mùa sinh sản, rồi tấn công mọi sinh vật có thể tấn công.

Thú nhân không thể sống thiếu nước được, vậy nên có không ít thú nhân lựa chọn sống ở ven những vùng có nước. Vốn dĩ nơi sinh sống cũng không có người thằn lằn, nhưng theo thời gian, đám người thằn lằn xấu xí kia sẽ bò đến bằng đường thuỷ, ẩn nấp trong nước, chờ đến kỳ sinh sản sẽ bò lên bờ, đi săn đồ ăn.

Thú nhân ở đây cực kỳ chán ghét người thằn lằn. Thường ngày khi họ đến bờ sông uống nước, nếu nhìn thấy trứng của người thằn lằn hay người thằn lằn nhỏ tuổi, họ nhất định sẽ phá hết trứng, giết hết người thằn lằn. Chuyện tốt duy nhất có lẽ là người thằn lằn sinh sản vào mùa đông, mà mùa đông ở phương nam lại không có tuyết rơi, người thằn lằn đẻ trứng ở lớp bùn dưới nước để có thể giữ ấm cho trứng nở.

Trước khi đẻ trứng, người thằn lằn sẽ rất luống cuống, nhưng trong suốt mùa đông, các thú nhân vì ngại thời tiết quá rét nên không ra ngoài, đó cũng là lúc người thằn lằn có thể tập trung chống cự lại một đợt.

Cho nên nói, thú nhân bên này tuy không lo lắng về mùa tuyết như ở phương bắc, nhưng cũng bị đám người thằn lằn đáng ghét đó quấy rầy, phần lớn thú nhân lớn tuổi ở bên này đều chết trong lúc chống cự với người thằn lằn, đối với bọn họ, khi mùa đông tới cũng là lúc tuyệt vọng ập đến.

Ninh Chinh chỉ các thú nhân bên này phương pháp xây nhà, nhưng trước hết chưa cần phài xây nhà, mà phải dựng một bức tường thành cao hai mét. Người thằn lằn dù hung hãn đến mấy thì cũng chẳng thể nhay cao quá hai mét, chúng nó muốn trèo tường vào cũng mất rất nhiều thời gian, trong lúc đó các thú nhân đã có thể chuẩn bị sẵn sàng để phản công đám người thằn lằn đó.

Chỉ có điều tường thành còn chưa xây được nửa thước, người thằn lằn đã tấn công ngày càng hung mãnh.

Chợt trên bầu trời truyền đến tiếng ưng kêu lảnh lót, Ninh Chinh không quá để ý mà nhìn lên, vừa nhìn thấy liền lập tức đứng lên.

"A Phỉ!!"

Con ó trên bầu trời đáp xuống, dùng móng vuốt chậm rãi thả thú nhân kia trên mặt đất.

"A Phỉ!!" Ninh Chinh đột nhiên nhào lên, nói không ngừng: "Sao ngươi lại tới đây? Ngươi tới nơi này làm cái ì? Nơi này rất nguy hiểm!"

Ninh Phỉ thấy hắn thương tích đầy mình, máu rỉ ra từ miệng vết thương nhuộm đỏ cả lông trắng, anh liền không nhịn được mà thấy đau lòng.

"Ta không tới? Nếu ta không tới thì chắc ngươi có chết cũng chẳng thèm báo cho ta một tiếng nhỉ?" Ninh Phỉ lập tức lấy thuốc bột từ trong túi ra, đè Ninh Chinh ra để bôi thuốc.

Ninh Chinh ngoan ngoãn quỳ rạp trên mặt đất, khác hoàn toàn kẻ hung tàn ngày xưa, mấy con ó kia vừa nhìn vừa tấm tắc khen ngợi.

Ninh Chinh trầm mặc trong chốc lát, hắn nói nhỏ: "Là do ta không thể mặc kệ, ta và Đại Vũ đều là thần thú của sứ giả, gặp phải loại chuyện thế này sao có thể mặc kệ được chứ? Sẽ mang đến phiền toái cho ngươi mất."

"Ngươi!" Ninh Phỉ chợt thấy cạn lời.

Anh thở dài nói: "Rõ ràng là ngươi biết, thật ra ta không phải..."

"Ta biết ngươi rất lợi hại, ta luôn muốn trở thành người có thể sóng vai đứng cạnh ngươi." Ninh Chinh trách móc, "Hơn nữa ta sẽ không chết, ta dạy cho họ cách xây tường, hiện tại chỉ đang chống đỡ cuộc xâm lấn của người thằn lằn, chờ tường xây đủ cao bọn ta sẽ lập tức rời đi."

Ninh Phỉ há miệng th* d*c, anh phát hiện Ninh Chinh thật sự trưởng thành rồi, hơn nữa mèo trắng lớn của anh lại thông minh đến vậy, còn biết xây tường thành!

Có điều nhắc đến việc xây tường, quả thật anh có không ít thứ tốt ở đây.

Sau khi bôi thuốc, Ninh Chinh đưa Ninh Phỉ đến bộ lạc thú nhân bên này. Bởi bì bên này có người thằn lằn, cho nên thú nhân thuộc nhiều chủng tộc đều ở đó, có thể chống cự đám người thằn lằn thêm một lúc. Hiện tại Đại Vũ đang ở trong bộ lạc chỉ huy các thú nhân xây tường thành, Đại Hắc cũng đứng canh gác trên ngọn cây cao.

Vốn dĩ mấy con ó đó là do Đại Hắc gọi tới, nơi này khá gần với quê quán của hắn, rất nhanh đã tìm được vài người đến giúp đuổi đám người thằn lằn đi, nếu không thú nhân nơi này sẽ chị thương vong nghiêm trọng hơn nữa.

Đại Hắc nhàn nhạt liếc nhìn Ninh Phỉ, vẫn đứng yên không nhúc nhích trên ngọn cây.

Vốn dĩ hắn không muốn nhúng tay vào mớ hỗn loạn này, nhưng Ninh Chinh và Đại Vũ lại khác, bọn họ luôn miệng nói bản thân là thần thú của sứ giả, không thể thấy thú nhân chịu khổ mà mặc kệ được, hơn nữa chuyện này cũng có thể xem như rèn luyện. Rèn luyện cái khỉ gì! Đại Hắc vẫn không hiểu nổi tại sao trước đây bản thân lại đồng ý đi rèn luyện, có lẽ là vì Tiểu Bạch luôn trốn tránh hắn chăng? Hay là do người trong bộ lạc kia không đối xử quá tốt với mình? Nhưng mà hắn là ai cơ chứ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!