Edit + Beta: no toxic no love
Checker: Chưa check
***
"Còn nữa đó là..." Lão Thạch Đầu nuốt xuống miếng bánh cuộn thịt cuối cùng, giọng nói có chút khô khan: "Đám lão già kia chết rồi."
Ninh Phỉ sững sờ, anh có chút không chắc chắn hỏi: "Ai chết? Chết như thế nào?"
Lão Thạch Đầu khẽ dụi mắt, trong hốc mắt khô cạn của ông vẫn còn chút ửng đỏ nơi khoé mắt: "Họ nói, đám lão già đó không muốn lợi dụng chúng ta, cũng sợ bọn trẻ ăn không đủ no... nên họ mới cùng nhau... bộ lạc báo hoa và hổ tộc đều như vậy. Thật ra, những người về già như chúng ta, cũng đều nghĩ như vậy, có thể cho đàn con ăn nhiều một chút thì sẽ để lại toàn bộ cho chúng."
Khóe mắt của Đại Hoa và Đại Thạch ướt đẫm, nếu không gặp phải Ninh Phỉ, nếu không phải gia nhập vào bộ lạc của Ninh Phỉ, có lẽ cha của họ cũng sẽ trở thành người không muốn làm gánh nặng cho con cái mà tự mình rời đi tìm cái chết.
Ninh Phỉ dùng sức nhắm mắt lại, cuối cùng than một hơi, nói: "Vậy à... Tùy họ thôi, có lẽ như vậy trong lòng họ sẽ thanh thản hơn một chút."
Mặc dù phép tắc của thế giới thú nhân tàn nhẫn vô tình, nhưng có điều nào không phải là vì sự phát triển mạnh mẽ của bộ lạc đâu?
Lão Thạch Đầu và Mục Vân Vũ lại đi ra ngoài một chuyến, lần này là mang đàn con non của hổ tộc trở về.
Đàn con non tạm thời sẽ ở cạnh anh em nhà Tôn và nhận được sự chăm sóc rất chu đáo từ họ.
Ba ngày sau, thú nhân của bộ lạc hổ tộc và một bộ phận bao hoa tộc bị liên lụy ngoài ý muốn dần tiếp cận bộ lạc khiến người mê mẩn mà lão Thạch Đầu đã miêu tả cho họ.
Thủ lĩnh hiện tại của hổ tộc là một thú nhân trung niên 30 tuổi, trên mặt của y có một vết sẹo rất sâu do một con linh trưởng để lại. Nhưng con linh trưởng này cuối cùng cũng bị xé xác thành mảnh vụn, không thể nào sống sót để quay về.
Ninh Phỉ biết được việc này qua miệng của lão Thạch Đầu, trong lòng có chút đau buồn và ân hận.
"Ta nhớ hôm đó rõ ràng là đã vòng qua rồi..." Khi đó chiến trường của Phí Phí và bầy lang cách với bộ lạc hổ tộc còn một đoạn cũng khá xa.
Lão Thạch Đầu an ủi anh nói: "Đuổi kịp rồi, nhưng đây cũng là chuyện thường tình thôi. Hai bộ lạc lớn vì tranh giành lãnh thổ mà đánh nhau, hoặc là những dã thú khác vì nguyên nhân nào đó mà cắn xé nhau, bao giờ cũng ảnh hưởng đến người bên cạnh. Ngươi nói xem bầy lang đó cũng đem lại không ít phiền phức cho báo hoa tộc chúng ta, nhưng lần này ta qua đó xem rồi, bầy Phí Phí và bầy lang cũng giảm đi không ít, ước chừng trong thời gian ngắn chúng cũng không còn đủ khả năng để gây rắc rối nữa đâu."
Từ xa xa, thú nhân mới đến thấp thoáng nhìn thấy ba căn nhà ẩn hiện sau đống tuyết cao lớn, trong mắt đầy kinh ngạc. Còn chưa đến gần chúng đã ngửi thấy một mùi hương ngào ngạt, mùi thơm đó giống như mang theo móc câu, làm cho bụng của chúng phát ra tiếng ọc ọc.
Do là bộ lạc hổ tộc đều dốc hết toàn lực, mười mấy người thanh niên dẫn theo đàn con choai choai và vài tên thú nhân đã có tuổi, nên đến nhanh hơn đám báo hoa.
Thủ lĩnh hổ tộc dùng sức khịt mũi, tinh thần phấn chấn, y vừa muốn nói gì đó thì đột nhiên kinh ngạc nhìn về đồi tuyết cao lớn ở phía xa, một con hổ trắng đang đứng trên đó.
"Hổ trắng!!" Y không nhịn được mà lui về một bước.
Hổ trắng bị hổ tộc xem là dị thường, thật ra không chỉ mỗi hổ trắng mà ngay cả những con hổ không có màu lông vàng với hoa văn sọc đen như chúng, đều bị coi là điềm gở. Đây là quy định truyền từ đời này đến đời khác, tất cả các thú nhân đều phải nghiêm khắc tuân theo.
Nhưng mà...
Làm sao trong một bộ lạc như vậy lại có hổ trắng???
Hơn nữa con hổ trắng đó, trông rất to!
Từ xa, hổ trắng nhìn chằm chằm vào họ, đột nhiên gầm lên một tiếng vang rền, làm cho tuyết trên cây trong rừng núi rơi xuống ào ào.
Thủ lĩnh hổ tộc há miệng, từ tiếng gầm này y không nghe ra được bất cứ sự bài xích nào, mà ngược lại cảm nhận được sự mừng rỡ khi gặp được người cùng tộc. Hơn nữa... con hổ trắng này lại còn chưa thành niên!
Con hổ trắng cứ đứng ở đó, hình như chỉ là ra đây đón tiếp họ.
"Hổ trắng..." Có người trong bộ lạc hổ tộc bắt đầu lo lắng bất an, dù sao chúng cũng từng nghe qua câu chuyện về hổ trắng mang điềm gở. Trước đây, chúng từng thông qua các loại tin đồn bát quái mà biết được rằng ở một vùng lãnh thổ xa xôi có một con hổ trắng đang sinh sống, nhưng dù sao thì khoảng cách quá xa cho nên chúng không để tâm lắm.
Chẳng lẽ lãnh thổ này là của con hổ trắng này sao?
"Nhai, chúng ta... còn qua nữa không?" Bạn đời của thủ lĩnh là một con hổ cái xinh đẹp và dịu dàng, nàng vốn có bộ lông mềm mại, nhưng sau khi vào đông, do thiếu thốn lương thực nên bộ lông của nàng đã trở nên xỉn màu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!