Edit: Hân
Beta: Tobi
Checker: Chưa check
***
"Mối quan hệ giữa hai anh em cũng không tệ lắm". Ninh Phỉ vừa cán bột vừa nói đùa: "Cũng tốt, dù sao cũng lẻ loi cô độc, hỗ trợ lẫn nhau vẫn tốt hơn là một mình."
Mục Vân Sở bĩu môi, trong lòng thì thầm hai anh em cái gì, là do con Điêu Huynh Vũ này tự sáp tới mà thôi. Nếu không phải do giá trị vũ lực của hắn quá cao, thì bản thân đã sớm tạo phản rồi.
Sủi cảo được chia thành nhân rau dại thịt bằm và nhân cải thảo thịt bằm. Ban đầu Ninh Phỉ còn muốn làm thêm nhân cà rốt bí ngô, nhưng bị trấn áp bởi một đám người thú không thích ăn cà rốt. Thế nên anh là chỉ có thể một bên lẩm bẩm cà rốt bí ngô có dinh dưỡng, một bên vác những cây mía vừa thu hoạch trong năm đem đi ép nước.
Anh trồng những cây mía rải rác bên ngoài không dưới hai mẫu đất, toàn bộ đều được mùa. Cây mía da tím vừa to vừa dài, sau khi trải qua sương giá mùa thu trở nên ngọt như mật vậy. Một phần của mía thì dùng để làm đường nâu, phần còn lại chừa lại để đó, lúc miệng nhàn rỗi liền có thể chặt ngay hai khúc gặm chơi.
Đám thú nhân lúc trước dễ gì có kiến thức, kinh nghiệm và trải nghiệm khi có cái gì đó lúc miệng nhàn rỗi để gặm chơi chứ? Ngày nay không những cử chính ăn no, mà ngay cả đồ ăn vặt cũng đa dạng đủ các loại, nào là khoai lang, thịt khô, rau dại khô, bánh bắp, mía, củ cà rốt và củ cải trắng giòn ngọt. Khi đi làm về chưa kịp nấu cơm, ăn trước hai miệng đồ ăn vặt để lót bụng, những ngày tháng cứ thế trôi qua thật vui vẻ.
Một ca nước mía được đổ vào ống trúc, Ninh Phỉ nâng ly lên và lớn tiếng nói: "Các huynh đệ, các đồng bào! Vất vả cả một năm cuối cùng thì cũng có thể nghỉ ngơi rồi, giờ đây chúng ta có nhà có cửa, có cả thức ăn, không còn những cảnh lo sợ phải chịu đói chịu rét trong mùa tuyết nữa! Vì cuộc sống hạnh phúc của chúng ta, cạn ly!!"
"Cạn ly!!!" Mọi người hô to vang dội, uống ừng ực ly nước mía vào bụng.
Những viên cảo nhân thịt heo tròn trịa được múc vào từng chén của mỗi người, ăn ngon đến độ miệng ai nấy đều dính đầy dầu mỡ. Ngay cả những con nhỏ cũng hú hét trong mùi thơm đó, đòi người lớn đưa vài viên cảo để lên dĩa cho bọn nhóc, dùng chiếc răng sữa cắn xé lấy lớp vỏ bánh cảo một cách thuận thục, nuốt lấy nuốt để lớp nhân bên trong.
Hai con sói con chưa từng được ăn qua loại thức ăn này, được Đại Hoa đút sữa căng no cả một bụng, đôi mắt tha thiết nhìn người khác ăn, nước miếng cũng sắp chảy ra ngoài rồi.
Bánh cảo được làm rất nhiều, số còn lại ăn không hết đều để bên ngoài, không bao lâu thì bị tuyết phủ kín, nhanh chóng biến thành cảo đông lạnh. Số mì còn dư lại được Ning Phỉ xé thành từng miếng để vào cái khay đan phơi khô, ngày thứ hai chỉ cần nấu nước luộc, để thêm một ít cải thảo và trứng gà, liền có được một tô mì nước ngon miệng rồi.
Đông Chí qua đi, các thú nhân chính thức bắt đầu trú đông, từ săn bắt mỗi ngày biến thành ba bốn ngày một lần, thức ăn được săn về một phần thì sử dụng luôn, phần còn lại đem ném vào đóng tuyết để cấp đông, có thể lấy ra ăn bất cứ lúc nào.
Khi tuyết rơi điều khiến chúng lo lắng nhất đó chính là tuyết rơi quá dày làm đè sập căn nhà. Những thú nhân trực ca đêm phải thức dậy thường xuyên, quét đóng tuyết đọng lại trên mái nhà, tuyết ở trước cửa cũng phải được quét sạch. Những căn nhà không có người ở thì được lão Thạch Đầu mỗi ngày qua đốt hai bó củi, phòng tránh bị đóng băng. Bởi vì những căn nhà bị đóng băng rồi lại làm tan thì sẽ rất mau hư, họ không nỡ để căn nhà tốt như vậy bị xuống cấp đâu.
Trận tuyết đầu tiên chầm chậm tan đi, Ninh Phỉ bắt đầu kế hoạch tăng thêm thành viên rồi.
Bây giờ anh có hai mục tiêu, thứ nhất là bộ lạc Báo tộc trước kia của lão Thạch Đầu bọn họ, cái thứ hai là bộ lạc Hổ tộc cách không xa bộ lạc Báo tộc là mấy. Theo lão Thạch Đầu nói số người của bộ lạc Báo tộc và bộ lạc Hổ tộc gần như nhau, khoảng 30 người, đều không phải bộ lạc lớn. Nhưng theo tính toán thì 30 người này đều là những người thanh niên trai tráng, mà không phải là những thú nhân già hoặc là con non.
Bởi vì những thú nhân già sau khi không thể tiếp tục săn bắt phải rời khỏi bộ lạc, miễn cưỡng tồn tại. Đàn con non thì lại không chắc chắn có thể sống sót đến khi trưởng thành hay không.
"Thật ra mỗi năm trong bộ lạc đều có con con được sinh ra, nhưng chỉ có một bộ phận rất ít là có thể sống sót đến cuối cùng." Lão Thạch Đầu thở một hơi dài, ông nhìn về phía ngoài cửa, ba con báo con đang nhảy lên nhảy xuống trong đống tuyết, phát ra tiếng kêu vừa vui vẻ vừa phấn khởi. Thiết Trụ Tử và Tôn Lâm là hai con vị thành niên đang luyện tập kỹ xảo đánh và săn bắt cùng với đàn con non, Thạch Đầu thì ở một bên quan sát, đôi lúc chỉ điểm vài câu.
Đàn báo con non đã có thể bắt đầu ăn thức ăn được rồi, củ cà rốt được hấp chín trộn chung với thịt đã nấu qua, một bữa ăn có thể ăn được một chén nhỏ. Qua thêm một năm, ba đứa con non này có thể cai sữa hoàn toàn, cũng có thể đi bắt những con mồi nhỏ như chuột, hoặc thỏ con chẳng hạn.
Hiện tại Đại Hoa ăn được ngủ được, sữa đầy đủ. Cộng thêm đàn báo con non cũng không uống được nhiều, thế là đút sữa cho con sói non một ngày tám cử, đem con sói non lớn bằng hai bàn tay nuôi đến tròn trịa, lớn nhanh như thổi, bây giờ đã dài bằng cánh tay rồi.
"Hay là chúng ta đi xem trước, thật ra nếu như là bộ lạc Báo tộc thì sẽ có ưu thế hơn, Thạch Đầu thúc ông có thể nói thêm về kinh nghiệm bản thân, để chúng thấy được ngày nay ông sống tốt như thế nào, ta không tin chúng không động lòng." Ninh Phỉ quạt than trong lò sưởi, nhẹ nhàng nói.
Hôm nay là ngày săn bắt, ngoại trừ vị thành viên và lão Thạch Đầu, Ninh Chinh dẫn dắt Tôn Lâm, chị em Tôn gia và anh em Mục Vân ra ngoài. Họ cần được vận động nhiều, thì năm thứ hai mới không trở nên chậm chạp.
Sau khi thức dậy Ninh Phỉ đưa mắt nhìn theo tiểu đội săn bắt rời đi, sau đó cùng với những thú nhân khác quét dọn đóng tuyết trong khuôn viên, làm vài cái người tuyết, rồi lại đánh hai vòng quân thể quyền, toàn thân nóng đến toát mồ hôi.
Hiện tại trạng thái hình người của họ được khoác trên mình áo khoác da thú, quần ngắn da thú và đôi ủng dài da thú, trên vai còn mang theo một đôi bao tay da thú, quả thật rất là ấm áp.
Đại Hoa đút cho đàn con non xong, sau đó bắt đầu dệt vải ở phía sau phòng khách. Máy dệt vải kêu chầm chậm, tấm vải lanh từng chút từng chút xuất hiện trước mặt mọi người.
Lão Thạch Đầu gật đầu nói: "Ta có thể qua đó hỏi trước, nếu như chúng không đồng ý, chúng ta mới xem xét tiếp bộ lạc Hổ tộc. Hơn nữa, hiện tại chúng ta không thể chứa quá nhiều nhân lực, nếu như toàn bộ thú nhân trong bộ lạc Báo tộc đều đến đây, thì ắt hẳn mấy anh em Sói tộc cũng sẽ về đây ở."
Ninh Phỉ cầm lấy một thanh thịt heo khô bỏ vào miệng nhai, anh từ từ mài răng một hồi rồi nói: "Ta cảm thấy việc mà bọn chúng từ bỏ địa bàn của bộ lạc mình đến với chỗ của chúng ta là quá thấp, thứ nhất chỗ ta không nuôi những kẻ lười biếng, đã đến đây thì phải làm việc. Thứ hai, ta sợ bọn chúng chạy đến đây chỉ để trú đông, đợi cho qua mùa tuyết , chúng có thể bỏ đi mất.
Người nhiều quá không dễ quản lý đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!