Edit: Cú Mèo
Beta: Tobi
Checker: Chưa check
***
Gần đến tháng 9 theo lịch ghi trên vỏ cây, sấm sét ầm ầm kéo theo ba ngày mưa lớn về phía nam. Tuy ban ngày trời rất nóng nực, thế nhưng thể đến tối khuya, có thể cảm nhận rõ được sự mát lạnh của từng cơn gió về đêm.
Ninh Phỉ dùng đầu ngón tay đếm ngày, rồi khắc lên vỏ cây hai chữ "Thu Phân"*.
(*Thu Phân theo lịch Trung Quốc cổ đại là thời điểm chính giữa của mùa thu bắt đầu vào khoảng ngày 22/9 đến 24/9 theo dương lịch.)
Hai anh em Mục Vân đã bắt đầu chuẩn bị đồ để đi biển.
Vốn dĩ Ninh Phỉ định phân chia luân phiên, nhưng Mục Vân Vũ đi đến bờ biển lại cảm thấy rất hài lòng, liền muốn đảm nhận chức năng và trách nhiệm của máy bay vận chuyển. Dù sao thì hắn cũng chỉ mất nửa ngày cho chuyến đi và về. Điều này càng cho thấy lợi ích của việc dùng máy bay, xe cộ đi trên mặt đất dù có chạy nhanh thế nào cũng không thể sánh bằng.
Đại Hoa và Tôn Mạn Nhi đã sớm đan xong hơn mười chiếc giỏ trúc lớn, xếp thành một chồng rồi dùng dây thừng buộc chặt lại. Giỏ trúc ở trên cùng đựng bánh mì, thịt nướng và một ít trái cây, còn có một ít tấm da lông thú mềm để thỉnh thoảng dùng đến khi cần.
"Các huynh đệ, trách nhiệm của các ngươi rất nặng nề đấy." Ninh Phỉ vỗ vỗ vai Mục Vân Sở, anh còn muốn vỗ cả vai Mục Vân Vũ, đáng tiếc đại ca Kim Điêu này lại quá cao, cho nên vỗ vai hắn thì tư thế của anh lại có chút khó coi.
Mùa đông năm ngoái, những thực phẩm được thu hoạch từ biển đã được nuôi sống trong suốt kỳ ngủ đông, làm phong phú thêm cho khẩu phần ăn đơn điệu của đám thú nhân, hiện tại thì không thiếu thịt thà nhưng hải sản là một lựa chọn tốt để dùng bữa.
Quan trọng hơn nữa là còn có muối.
Thường ngày lượng muối được dùng không nhiều, nhưng Ninh Phỉ đã làm không ít đồ muối, chẳng hạn như các loại dưa chua, trứng vịt muối, thịt xông khói các loại. Những thực phẩm này cần lượng muối lớn để có thể bảo quản được lâu dài, nhưng hiện tại thì muối của chúng ta đã không còn nhiều nữa rồi. Qua mùa mưa chính là thời điểm thích hợp để dự trữ lương thực, bộ lạc chúng ta cần càng nhiều muối hơn.
Mặc dù Mục Vân Sở không có nhiều cống hiến trong săn bắn, nhưng nếu Ninh Phỉ không đi biển, vậy ứng cử viên sáng giá thứ hai chỉ có Mục Vân Sở. Suy cho cùng, y cũng là người hiện đại, biết được nhiều loại hải sản hơn so với thú nhân.
Kim Điêu vỗ đôi cánh bay lên trời, sau đó xoay vòng xuống dùng một chân tóm lấy chồng giỏ trúc, chân còn lại cắp lấy dây đeo bằng da thú trên người Mục Vân Sở. Chiếc dây đeo da thú này là do chính tay Ninh Phỉ làm, theo phong cách kiểu dáng của quân đội, có thể giúp cho người đeo ngồi chắc chắn, tựa như một chiếc túi vận chuyển mang đi. Nếu không thì mọi chuyện sẽ giống lần đầu tiên, móng vuốt của Điêu huynh cào lấy con báo đau như muốn chết đi sống lại vậy.
Nhìn bọn họ rời đi, Ninh Phỉ bắt đầu yêu cầu mọi người thực hiện hai nhiệm vụ quan trọng.
Một bên thu hoạch vụ thu, một bên xây dựng nhà cửa.
Đây là hai hoạt động toàn thể, mặc dù thiếu hai người lao động, nhưng chúng ta vẫn có thể xây nhà khi chỉ có nửa dân số.
Mỗi sáng sớm, gần như toàn bộ lạc nhân thú đều ra ngoài đi săn. Bọn chúng không chỉ phải bắt đủ lượng thức ăn cần ăn trong ngày mà còn phải bắt thêm nhiều con mồi để dự trữ.
Lão Thạch Đầu ở lại trông nhà, cho gia súc ăn, chăm sóc đám nhỏ, nhân tiện còn nấu cơm. Ninh Phỉ dẫn Đại Hoa kéo những khúc gỗ ngâm trong hồ ra sân để phơi khô. Gỗ ngâm trong nước nhằm loại bỏ phần nhựa, Nhựa trong cây gỗ sẽ được loại bỏ sau khi ngâm nước, sau khi phơi khô xong thì sẽ ít bị nứt tiện cho việc làm dầm nhà*.
*Dầm nhà là thanh chịu lực nằm ngang hoặc nằm nghiêng để đỡ các bản dầm, tường, mái phía trên. Chịu các sức ép của toàn bộ khối lượng ngôi nhà.
Sau khi kéo hết gỗ xong, hai người lại ra đồng, thu hoạch khoai lang và khoai tây.
Rau lang (phần thân và lá của cây khoai lang) có thể xào ăn hoặc nấu canh, cung cấp không ít thực phẩm xanh cho đám thú nhân. Giờ đây rau lang đã quá già không thể ăn được nữa, nhưng lại trở thành nguồn thức ăn tuyệt vời cho gia súc.
Có lẽ bởi vì mặt đất rất màu mỡ, hoặc do tận dụng nước suối trong không gian nên khoai lang và khoai tây đã phát triển khá tốt, to hơn rất nhiều so với những gì Ninh Phỉ đào ra từ lãnh địa của lợn rừng. Chỉ cần kéo lên hai, ba cây khoai là có thể chất đầy cả một giỏ trúc.
Lão Thạch Đầu xách giỏ tới mang thức ăn cho bọn họ, ba chú báo con ở nhà đã bắt đầu hiểu và biết cách chăm sóc hai anh em sói út.
Đại Hoa cắn từng miếng to nhanh chóng dùng hết bữa trưa, lắc lắc cánh tay đau nhức và cười gượng nói: "Nếu lâu quá không vận động, cơ thể cũng sẽ dần trở nên lười biếng". Không chỉ trở nên lười biếng mà còn tăng cân nặng. Cô nghĩ đi nghĩ lại mới nhận ra mình đã hơn nửa năm không đi săn, mỗi ngày mở mắt ra đều chăm sóc đàn con, đan lát các thứ, hoặc làm da thú. Nói tóm lại, là phải trăm công ngàn việc.
Lão Thạch Đầu chán ghét nhìn con gái mình: "Cứ bằng lòng đi, người khác muốn lười cũng không có cơ hội đâu". Mặc dù chán ghét, nhưng nhìn con mình lớn lên trắng trẻo mập mạp, người làm cha làm mẹ như ông lại là cảm thấy vui vẻ.
Hai người bận cả một ngày, đào hết mớ khoai lang từ hai mẫu đất lên, chất thành đống như núi. Đám thú nhân đi săn về, mang theo cả giỏ và đồ xúc, nhanh chóng di chuyển đến phía sau hai ngọn núi khoai lang.
Hôm sau lại chất thêm hai mẫu khoai tây, cả rễ lẫn củ đủ loại chất thành đống chiếm hơn nửa sân. Thấy đống khoai ngổn ngang này đám thú nhân nhìn ngẩn cả người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!