Mấy chương trước tụi mình dịch nhầm mãng xà thành rắn, từ chương này sẽ để là mãng xà nha mọi người (vì chưa check nên có thể sẽ có vài chương bị loạn, sau khi up full Lười sẽ rà sạn lại nha), rất xin lỗi vì làm .
________
Edit: Nhật Hy
Beta: My + Tobi
Checker: Chưa check
***
Mang theo trâu rừng và mãng xà, đoàn người vội trốn khỏi nơi đó. Dù đã tiêu diệt được mãng xà, nhưng nỗi sợ nó mang đến cho họ vẫn chưa phai nhạt chút nào.
Từ xa đã có thể thấy người của bộ lạc đứng bên ngoài rào tre, Kim Điêu bay vút lên trời, phát ra thanh âm vui mừng.
"Về rồi, về rồi!" Mục Vân Sở ầm ĩ chạy lên, không hổ là báo săn, dù đang ở hình người thì y vẫn chạy lên đầu tiên.
Lão Thạch Đầu tóm lấy gáy Ninh Phỉ, tỉ mỉ cẩn thận nhìn trong nhìn ngoài, thấy linh miêu chỉ bị thương ngoài da mới thở phào nhẹ nhõm. Một lúc lâu sau ông mới nhận ra mình đang xách sứ giả lên như xách thú non, liền vội vàng buông tay.
Ninh Phỉ xưa nay chưa từng bị người khác xách lên như thế, linh miêu chợt thấy hơi bối rối.
"Ta, ta quá lo lắng..." Lão Thạch Đầu sợ Ninh Phỉ nổi giận, ngày thường ở chung nói nói cười cười, suýt chút ông đã quên luôn linh miêu này là sứ giả.
Ninh Phỉ lắc lắc đầu, lớp lông dài trên lỗ tai cũng theo đó mà lắc lư: "... Không sao đâu, chỉ là ta không quen thôi..."
Phần gáy quả thật là gót chân Achilles* của họ nhà mèo, chỉ cần bị tóm lấy liền bủn rủn cả chân tay.
Gót chân Achilles (còn được nhắc đến trong nhiều tài liệu là gót chân A
-sin) là một câu ngạn ngữ nổi tiếng nói về điểm yếu của mỗi con người.
Đại Hoa nhịn cười nói: "Phụ thân xách cổ ta mãi nên thành thói quen. Trước đây, lúc ta nghịch ngợm gây chuyện làm ông ấy lo lắng, ông ấy cũng xách ta lên như thế... Có điều đã lâu lắm rồi ta chưa thấy phụ thân lo lắng như vậy." Giọng nàng có chút mất mát.
Ninh Phỉ cọ cọ vào người Lão Thạch Đầu, thấy ông không còn sợ hãi nữa mới nói: "Ta cũng vậy, lâu lắm rồi không được xách lên như vậy, thực sự có chút hoài niệm."
Lão Thạch Đầu là người lớn tuổi duy nhất trong bộ lạc, kiến thức rất rộng lớn. Tục ngữ nói thật đúng, nhà có người già như có bảo vật. Chỉ cần Lão Thạch Đầu không làm chuyện gì có lỗi với bộ lạc, Ninh Phỉ sẽ không bao giờ giận ông.
Tuy nhiên, sốt ruột đến mức xách gáy sứ giả lên như thế, đủ để thấy Lão Thạch Đầu lo lắng đến nhường nào.
Cái này không chỉ là sự quan tâm của người trong bộ lạc với nhau, mà còn là sự quan tâm của trưởng bối đối với tiểu bối nữa.
Ninh Phỉ đột nhiên thấy vui vẻ, cọ cọ vài cái lên người Lão Thạch Đầu.
"Được rồi, về nhà thôi."
Một đám thú nhân trở lại sân, mấy người Ninh Phỉ cũng hóa thành hình người, mặc quần áo rồi ra ngoài
Lúc này trời vẫn còn sáng, nhưng các thú nhân đều đã tập hợp đông đủ.
Lão Thạch Đầu nói: "Thật ra không giết con mãng xà kia cũng chẳng có vấn đề gì cả. Cùng lắm thì chúng ta chuyển đến nơi khác để sống thôi, chỉ là có hơi vất vả." Ông không sợ vất vả, chỉ sợ lại lần nữa mất đi bộ lạc.
Ninh Phỉ bật cười ha hả, phẩy phẩy tay nói: "Các ngươi tránh ra hết đi. Không được, chỗ này nhỏ quá, đi đi, chúng ta đi ra ngoài." Anh ra sân đầu tiên, tìm một chỗ thích hợp, vừa suy nghĩ thì thân thể to lớn của mãng xà đã xuất hiện trước mặt các thú nhân.
Các thú nhân chưa từng nhìn thấy mãng xà khổng lồ, không nhịn được mà kêu lên, con mãng xà này cũng quá lớn rồi!
"Đến đây đến đây, đừng tần ngần ở đó nữa, con trâu rừng vừa mới bị mãng xà nuốt có lẽ vẫn có thể ăn được đấy. Còn có da mãng xà nữa, tấm da mãng xà lớn thế này có lẽ sẽ làm được vài tấm chiếu đấy. Chẳng phải Đại Hoa muốn đổi quần áo mới sao? Chọn chỗ đẹp để may áo, tiện thể làm cho Đóa Nhi với Mạn Nhi mỗi người một bộ nữa." Ninh Phỉ hớn hở xoa tay: "Nhiều thịt ghê, mấy ngày tới không cần phải đi săn rồi."
Một con mãng xà lớn đã xẻ được rất nhiều thịt, chưa kể đến mấy con trâu rừng kia nữa. Tuy hơi già, nhưng hầm kỹ sẽ rất thơm ngon, chỉ có điều hơi mỏi răng thôi. Có điều, đối với thú nhân mà nói, có thịt ăn là đã tốt lắm rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!