Edit: Hìn
Beta: UFO
Checker: Gà
***
Ninh Phỉ phát hiện rằng Ninh Chinh là một con mèo đặc biệt không có cảm giác an toàn
Từ ngày hai người gặp nhau, Ninh Chinh luôn bám theo anh. Sau đó là tới con báo, hắn cạnh tranh với đàn con non để giành được sự ưu ái, đến nỗi những đám con non đó không thể chơi với anh nữa. Hôm nay cũng thế, luôn tỏ ra vẻ đáng thương
"Làm sao ta có thể bỏ ngươi được chứ?" Ninh Phỉ chần chừ, sau đó ôm lấy Ninh Chinh: "Ngươi chính là đệ đệ ta."
"Nhưng ta không phải đệ ruột của ngươi, hơn nữa những lời ngươi nói với con báo đó ta đều không hiểu, ngươi chưa bao giờ nói nhiều với ta như vậy cả..." Ninh Chinh càng nghĩ càng tủi thân.
Ninh Phỉ có chút không nói nên lời
Anh nói chuyện với Mục Vân Sở đúng là hơi nhiều thật, nhưng cũng vì hai người đều đã từng sống cùng một thế giới, có tiếng nói chung. Dù có nói gì thì hai người họ cũng hiểu. Giống như ra nước ngoài gặp được đồng hương, chỉ là còn thiếu hai giọt nước mắt.
Nhưng cũng không nên nói chuyện này cho Ninh Chinh biết, vì nói hắn cũng không hiểu, hơn nữa rất có khả năng càng thêm thần kinh.
"Con báo đó..." Ninh Phỉ mở to mắt nói: "Hắn là sứ giả tập sự, nên ta sẽ thường xuyên nói chuyện với hắn"
Ninh Chinh sửng sốt: "Sứ giả tập sự là cái gì?"
Ninh Phỉ chột dạ giải thích: "Nhìn ta xem, ta là chính thức vì ta có được không gian đó. Hắn thì không có, mà hắn cũng được Thần thú ban cho chút năng lực, cho nên là tập sự."
"Nhưng mà..." Ninh Chinh bối rối: "Cái ngài Thần thú gì đó đó, chẳng lẽ không phải là nói dối sao...?"
Ninh Phỉ lập tức che miệng hắn lại, trừng mắt nói: "Ngươi nói bậy gì thế? Trước đây ta sợ ngươi hoảng sợ nên ta mới không nói cho ngươi biết"
Ninh Chinh lại không vui.
Ninh Phỉ cố gắng an ủi, chỉ kém thề với trời đất rằng sẽ không rời xa mới an ủi được mèo trắng lớn. Anh nhìn khuôn mặt đang ngủ say của mèo lớn, thở phào một hơi. Chính vì đứa nhỏ này chưa thành niên nên mới như vậy, đến khi trưởng thành thích một cô hổ cái, làm sao còn quan tâm đến ca ca, đệ đệ gì đó
Nhưng khi nghĩ tới đây, Ninh Phỉ bỗng nhiên có một cảm giác mất mát giống như con linh miêu trong tổ trống, không những trước đó không có người yêu mà bây giờ đã hơn hai năm vẫn chưa thấy qua một nàng linh miêu nào. Nếu linh miêu đều có mắt to và mặt tròn thì những cô gái linh miêu chắc là rất đẹp nhỉ....
Nghĩ đến những cô gái xinh đẹp, Ninh Phỉ lăn vào trong lòng mèo trắng lớn, vui vẻ thiếp đi.
Sáng hôm sau, Ninh Phỉ tổ chức hội động viên thú nhân
"Hiện tại, bộ lạc của chúng ta ngày càng đông, đó là điều đáng vui mừng. Nhưng nhiều người thì nhiều việc để làm hơn. Ta không muốn có mâu thuẫn giữa việc ai làm nhiều ai làm ít. Cho nên hôm nay ta muốn xác nhận những việc mọi người đang làm."
Anh cầm lên một cuộn giấy bằng da thú đầy chữ và nhìn nhóm thú nhân mạnh mẽ ở trước mặt, đột nhiên có cảm giác như bị người cố vấn bám theo.
"Những người đi săn mỗi ngày là Ninh Chinh, Đại Thạch, Thiết Trụ và Đại Vũ. Tạm thời không cần đi săn thêm, chỉ cần đảm bảo đủ lương thực mỗi ngày là được. Thạch Đầu thúc sẽ phụ trách chăn nuôi, ông sẽ hơi vất vả một chút, nếu cần gì cứ nói với ta. Đại Hoa phụ trách chăm sóc trẻ và đan một số đồ vật ta yêu cầu như áo tơi*, nón rơm, chiếu rơm linh tinh để dùng hàng ngày.
Thạch Đầu thúc và Đại Hoa sẽ cùng phụ trách nấu cơm sáng và trưa cho mọi người, tuy nhiên giờ chúng ta có nhiều người hơn, Đại Hoa tỷ, từ bây giờ Mạn Nhi sẽ đi theo chị, chị dạy cho nàng cách dệt vải, đồng thời Mạn Nhi cũng sẽ giúp Thạch Đầu thúc bên kia một chút. Đại Sâm và Tiểu Lâm từ giờ sẽ có trách nhiệm đào đá trong núi và chặt một số cây để dựng nhà. Hết mùa mưa sẽ bắt đầu xây lại nhà. Ta và Đóa Nhi sẽ chịu trách nhiệm nhổ cỏ mỗi sáng đồng ruộng bên kia, nếu trời mưa không đi được thì sẽ giúp Thạch Đầu thúc và Đại Hoa. Có ai có ý kiến không?"
(*Áo tơi hán Tự: Soa y hoặc áo lá là cách gọi một loại áo khoác hờ để tránh mưa nắng của người Á Đông từ xưa, nay vẫn còn được dùng tuy ít hơn.)
Mục Vân Sở ngó nghiêng, rồi giơ tay nói: "Lão đại, còn ta thì sao?"
"Chẳng phải ngươi đang nghiên cứu khung cửi sao? Nếu rảnh ngươi có thể cùng Thạch Đầu thúc đi tìm rau dại về cho lợn và dê ăn, hoặc ra đồng với ta." Ninh Phỉ cất cuộn giấy đi, cười nói: "Hiện tại cứ quyết định thế, việc ai người nấy làm đi."
Những thú nhân tản ra, Tôn Sâm và Tôn Lâm cầm đòn gánh, dây thừng, búa, rìu đi đến địa điểm Ninh Phỉ chỉ định, tiếp thu những chỉ dạy của Thách Đầu xem thế nào là chặt cây. Mục Vân Vũ dẫn theo Đóa Nhi ra ruộng và dạy cô cách phân biệt cỏ dại và cây trồng. Lão Thạch Đầu cũng xách một cái thúng và đi lên núi. Những con lợn, thỏ, dê của ông vẫn đang đói.
Lúc Ninh Phỉ quay về, Đại Hoa đã đút cơm cho con xong, đang chỉ Mạn Nhi làm chỉ gai. Mặc dù bây giờ chỉ gai không có nhiều tác dụng, nhưng Ninh Phỉ yêu cầu chuẩn bị nhiều chút, chỉ gai sẽ may được quần áo bằng da thú vào mùa đông. Hắn làm chiếc cuốc bằng vỏ sò, đeo mũ rơm lên đầu, cõng rỏ tre đi về hướng ruộng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!