Chương 40: Nỗi lo của mèo trắng lớn

Edit: Thúy

Beta: UFO

Checker: Gà

***

Ninh Phỉ liếc nhìn Mục Vân Vũ, Điêu Huynh Vũ đứng bất động ở đó, dáng vẻ từ trong ra ngoài vô cùng bình tĩnh.

Anh thì thầm vài câu với lão Thạch Đầu, sau đó vẫy tay với Mục Vân Vũ: "Ngươi ra đây, chúng ta cần nói chuyện một chút." Nói xong anh liền kéo người ra sân sau.

Ninh Chinh vừa thấy vậy thì nhấc mông đi theo anh, sợ ca ca của mình phải chịu thiệt.

Lão Thạch Đầu đón tiếp nhóm Lang tộc đầu tóc rối bù, nói: "Các ngươi tắm rửa trước đi, tắm xong thì thay quần áo. Yên tâm, sứ giả sẽ thu nhận các ngươi... Chỉ cần các ngươi không có ý xấu."

Tộc trưởng Lang tộc khàn giọng nói: "Là vị huynh đệ của Vũ tộc giới thiệu bọn ta tới đây. Hắn nói... Sứ giả sẽ bao dung đối với tất cả thú nhân, bọn ta..."

Lão Thạch Đầu xua tay, dẫn bọn họ đến hồ nhỏ bên cạnh, nói: "Tắm trước đi, chuyện khác để sau rồi nói."

Những thú nhân Lang tộc nhìn nhau, lo lắng bất an đứng cạnh hồ để tắm rửa.

Cái hồ nước này vốn là được đào để làm nơi nung gạch, ban đầu Ninh Phỉ định dùng hồ nước này để trồng sen nuôi cá gì gì đó, ít nhất cũng đẹp mắt hơn. Nhưng sau này anh lại phát hiện nhóm mèo lớn đều thích rửa mặt tắm rửa ở bên hồ nước này, nên đã dứt khoát cho một ít nước suối trong không gian vào hồ, giúp tăng cường sức khỏe, chỉ có lợi chứ không có hại.

Đôi tai của thú nhân rất thính nên Ninh Phỉ kéo Mục Vân Vũ đến nơi xa nhất trong nhà, thấp giọng hỏi: "Điêu Huynh Vũ, chuyện này là sao?"

"Không phải ngươi đang thiếu người sao?" Mục Vân Vũ bình tĩnh buộc lại cái khố của mình, cái khố này là vừa rồi con mèo ngu ngốc kia ném cho hắn.

"Đúng là ta thiếu người, nhưng tốc độ của ngươi không phải cũng quá nhanh rồi sao? Bọn họ..." Ninh Phỉ hất cằm hướng về phía sân trước nói: "Bọn họ từ đâu tới? Hai đứa bé kia rốt cuộc sao lại như thế?"

Mục Vân Vũ có chút mất kiên nhẫn, hắn nhìn Ninh Phỉ, lại nhìn con mèo trắng to lớn đứng sau lưng Ninh Phỉ, nhẫn nại nói: "Ta bay đến phương Bắc tìm thức ăn thì thấy bọn họ đang đánh nhau, mẹ của đám con non đã chết, họ muốn chôn cất bà ấy, nên ta hỏi xem họ có muốn gia nhập với chúng ta không."

Ninh Phỉ: ...

Trong lòng Ninh Phỉ có chút nặng nề, đã không có mẹ lại còn có con non chưa cai sữa, trên cơ bản đám người đó chỉ có thể đối mặt với cái chết mà thôi. Thú nhân này làm vậy quả thực cũng phù hợp với thói quen trước đây của tộc thú nhân, nếu hai con non kia có thể sống sót thì Đại Hoa và Điêu Huynh Vũ sẽ là hai người có công lớn nhất.

Anh thở dài nói: "Ý ta là sợ họ sẽ gây rắc rối. Tuy chúng ta đúng là thiếu nhân lực, nhưng nếu họ không có ý tốt thì ta cũng sẽ không bao giờ thu nhận họ."

"Yên tâm." Mục Vân Vũ trầm giọng nói: "Ta đã nói với họ rồi, họ tới đây là phải làm việc, chỉ cần làm việc thì sẽ có cơm ăn. Nếu không ta sẽ ném bọn họ xuống biển."

Ninh Phỉ: ...

Sao Điêu Huynh Vũ lại điêu luyện như vậy.

Ninh Chinh tiến lên hai bước, hỏi: "Vì sao họ lại đánh nhau?"

Mục Vân Vũ cau mày nói: "Có vẻ như là vì tranh giành lãnh thổ. Trên đường đến đây họ đã nói một chút với ta. Có một số bộ lạc Lang tộc ở phía Bắc. Bộ lạc của họ tương đối nhỏ nên đã bị các bộ lạc Lang tộc khác thâu tóm. Tộc nhân người thì chết người thì bị thương. Họ là những người duy nhất chạy ra ngoài được."

Ninh Phỉ cau mày nói: "Hình như Lang tộc khá xa nơi này đúng không?" Nhưng vì sao Mục Vân Vũ không chỉ có thể nhanh chóng mang con non về mà còn có thể mang theo người của Lang tộc về nữa?

Mục Vân Vũ nói: "Lúc ta nhìn thấy họ thì họ đã bị đuổi theo tới đây rồi. Đám người Lang tộc kia đuổi theo được nửa đường thì quay trở lại. Có lẽ bọn chúng định đuổi họ đến mảnh đất trung tâm này. Đến lúc đó, chủ nhân của lãnh thổ nơi đây đương nhiên sẽ đuổi họ đi."

Sói là một loài sống theo đàn, hơn nữa còn là chủng tộc duy nhất có kế hoạch tác chiến, Ninh Phỉ tin rằng đám thú nhân Lang tộc kia thực sự có thể làm được chuyện như vậy. Chuyện này cũng không thể nói là tàn nhẫn, mà đây chính là quy luật của thế giới thú nhân, hoặc là quy phục, hoặc là chết hoặc chạy trốn.

Tuy nhiên, lời giải thích của Mục Vân Vũ cũng đã giải thích được tại sao hắn không chỉ về sớm mà còn dẫn theo những thú nhân khác đến nhanh như vậy.

"Thú nhân có thường xuyên vượt qua ranh giới của loài khác không?" Ninh Phỉ hỏi Ninh Chinh.

Ninh Chinh nói: "Thỉnh thoảng vượt qua ranh giới mà không để lại dấu vết thì không sao, còn nếu đã vượt qua ranh giới mà còn săn bắn hoặc để lại dấu vết ở lãnh thổ của loài khác thì đó chính là khiêu khích."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!