Edit: Minh Minh
Beta: Minh Ngọc
Checker: Gà
***
Không biết có phải vì cảm thấy đầu óc của báo săn Mục Vân Sở và nhóc ta gần giống nhau, hay là coi y thành người bạn bằng tuổi mà Thiết Trụ Tử mới nhất quyết muốn chơi đùa cùng y. Hoặc con báo nào đó thay vì học được cách chiến đấu mạnh mẽ thời tận thế thì lại học cách trở nên xảo quyệt, hèn nhát và lén lút. Tóm lại, kế hoạch mở rộng lãnh thổ của Ninh Phỉ là nhất định phải thực hiện bằng mọi giá.
Hơn nữa, anh nhất định phải cùng Ninh Chinh sống chết có nhau, lý do có lẽ là biết đâu có thể tìm được một vài thứ có thể ăn được mang về đây.
Ninh Chinh đồng hành cùng Ninh Phỉ đã hơn nửa năm rồi, khẩu vị của anh không giới hạn những thứ thịt thà tạp nham và các loại cỏ dại. Dường như trong mắt Ninh Phỉ, chỉ cần ăn vào mà không chết thì đều sẽ được gọi là đồ có thể ăn.
Đại Hoa phải chăm mấy đứa nhỏ nên không thể đi, Thiết Trụ Tử vẫn còn nhỏ nên có đi cũng không có tác dụng gì. Anh không có can đảm liều mình với người khác vì tật nói lắp của mình như con hổ trắng Ninh Chinh năm đó, cuối cùng được bảo vệ rất tốt. Lão Thạch Đầu còn phải trông nom heo con và thỏ con của ông, chưa kể trong nhà còn mười mẫu đất cần chăm sóc, muốn đi lại càng khó.
Ninh Phỉ đặt tất cả hy vọng lên người hai anh em Mục Vân.
Nếu Đại Hoa có thể xem như là chủ đạo về chiến đấu chủ lực, lão Thạch Đầu có một nửa năng lực chiến đấu, vậy thì con mèo lớn ngu ngốc Mục Vân Sở này cũng chỉ có thể coi là một kẻ lao động chân tay. Vậy nên con đại bàng vàng là Mục Vân Vũ mới là mối quan tâm lớn nhất của anh.
Tuy rằng bên trái có một Điêu Huynh Vũ, bên phải có một người anh em nhưng Ninh Phỉ vẫn không yên tâm khi để người chim đột ngột xuất hiện ở chỗ của mình. Nhưng bây giờ lo lắng thì cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể cầu nguyện vị đại ca người chim này sẽ có thể hòa nhập được trong bộ tộc này, suy cho cùng thì hắn cũng đã thề với thú thần.
"Chúng ta đi thôi, cái nhà này từ trong ra ngoài, từ già đến trẻ hiểu chuyện hay ngu ngốc thì cũng chỉ có thể dựa vào ngươi thôi, người anh em à." Ninh Phỉ nhìn qua Điêu Huynh Vũ vốn không thích nói chuyện, anh bước tới rồi vỗ mạnh vào vai của đối phương: "Trách nhiệm rất lớn đấy nhé."
Nét mặt Điêu Huynh Vũ vẫn vô cảm như thế, hắn nhìn bàn chân mèo trên vai mình, lại nhìn con linh miêu thấp hơn hắn nửa cái đầu, khoé miệng khẽ nhếch lên: "Ừ."
Trong lòng Ninh Phỉ hơi tiếc nuối, anh không quen với việc nói chuyện cùng người không thích nói chuyện.
Trong đàn mèo lớn này, ngay cả là Đại Thạch lầm lì ít nói nhất cũng nói nhiều gấp bội vị đại ca người chim này. Sống chung qua mấy ngày, Mục Vân Vũ ngoài việc đứng trên ngọn cây chải lông thì sẽ là vùi đầu làm việc, thậm chí có khi còn chơi đùa với ba con mèo nhỏ một lúc.
Nhưng cái gọi là chơi cùng chính là nhìn chằm chằm vào mấy con mèo nhỏ đang chơi đùa trong phạm vi nhất định, nếu như ra khỏi phạm vi đó thì sẽ bị chim ta thẳng tay bắt về lại. Sau vài lần, đám mèo con bị dọa sợ vì sự lạnh nhạt của Điêu Huynh Vũ, cũng không dám đi ra ngoài vòng vi phạm nữa.
Cứ như bị nuôi thành mấy con mèo trong nhà rồi!
Ninh Phỉ đi một bước lại quay đầu nhìn ba lần, đi theo Ninh Chinh và Đại Thạch về phía Đông Nam, xem xem lãnh thổ mà bọn họ muốn mở rộng.
Ngược lại, lần này Ninh Phỉ không sốt ruột lắm, trước kia là vì để tích điểm nên anh mới đi đi về về khắp nơi, bỏ lỡ rất nhiều phong cảnh trên đường đi, sau này lại vì quặng sắt nên đã chạy ra khỏi lãnh thổ, vội vàng chạy trốn khi bị đàn khỉ đầu chó đuổi theo. Nhưng lần này, bên cạnh anh còn có hai vệ sĩ đi theo.
Một con là vua của núi rừng, một con là bá chủ của loài mèo.
Sắp tới, mấy con hổ lớn và mấy con báo hoa trưởng thành sẽ khiến toàn bộ động vật hoang dã xung quanh khiếp sợ, chỉ cần sử dụng đầu óc một chút, cơ bản chúng sẽ không tiến về phía trước mà không có việc gì làm.
Rừng rậm giống như kho báu, Ninh Phỉ chỉ chỉ trỏ trỏ kiên trì nói: "Nhìn thấy khóm cây cọ kia không? Bên trong cây cọ có thể ăn được, có rất nhiều chất đường, vị thanh ngọt, rất phù hợp để giảm cân. Còn cả những bụi cỏ linh lăng kia nữa, tiếc là xung quanh nhà chúng ta không có loại này, cỏ linh lăng đầu mùa rất non. Ôi chao, còn có gà rừng nữa. Thật ra ta cảm thấy chúng ta có thể bắt vài con gà rừng về nuôi, cắt bỏ cánh của chúng, để chúng đẻ rồi ấp trứng cho chúng ta, qua hai năm là có thể ăn trứng và thịt gà mãi không hết rồi."
Ninh Chinh hùa theo anh "Ừ ừ" vài câu, tuy trong lòng không có hứng thú với cây hay cỏ gì nên ăn hay không, đối với hắn mà nói thì không có gì ngon bằng thịt, nhưng đại ca thích thì hắn cũng miễn cưỡng thích theo. Nhưng những thứ này đều là một cú sốc đối với Đại Thạch.
Đại Thạch vẫn luôn nhìn Ninh Phỉ chăm chú, hắn không hiểu tại sao một con linh miêu lại có thể lớn như thế, không lẽ thật sự là ăn cỏ có thể lớn như thế à? Hay là thú thần nói với anh nhiều cỏ có thể ăn như vậy...? Nhưng bọn họ là động vật ăn thịt mà, mặc dù có những loại cỏ chế biến ra món ăn chắc chắn cũng không tệ... Phải rồi, Ninh Phỉ gọi loại rau đó là rau dại. Nhưng thật không ngờ nhiều loại cỏ như thế đều có thể gọi là rau rừng.
Bọn họ cũng không phải thỏ hay cừu, ăn cái này... Có thể no à?
Trên đường đi, Ninh Phỉ còn thu hoạch được thêm vài loại cây ăn quả, hầu hết cây ăn quả anh bỏ vào trong không gian đều đã được cấy ghép, khoảng thời gian này trái cây trong kho dự trữ hầu như đã cạn kiệt gần hết. Bây giờ cũng nên bù lại thanh ram một chút. Vả lại ngoài trái cây ra, anh còn nhìn thấy một cây hạch đào già, thực tế thì nếu có cây hạch đào vào mùa xuân thì e rằng chỉ là lá của một cái cây mọc lên, bình thường nếu vừa nhìn qua thì sẽ khó mà biết đó là loại cây gì.
Mặc dù trên cây không có quả, nhưng dưới gốc cây lâu có rất nhiều quả rơi xuống từ năm ngoái, chẳng qua bây giờ chỉ còn sót lại vỏ, thịt quả bên trong hoặc là đã hỏng, hoặc là đã bị mấy loại động vật nhỏ hay côn trùng ăn hết rồi.
Cây hạch đào già này cũng đem bỏ vào không gian của anh, tăng thêm mấy chục điểm.
Trong không gian còn có cả đồ ăn đã được chuẩn bị từ lâu, sẽ rất tiện cho mấy hôm nay, cho dù bọn họ không cần nhóm lửa cũng có thể ăn no. Đại Thạch bắt được một con nai, là con nai vừa lớn nên có thể là vừa sau một cuộc chiến với đồng loại để tìm bạn đời, vết thương khắp toàn thân, cuối cùng thuận tiện tạo cơ hội cho báo hoa để ý đến.
Cho dù hai kẻ săn mồi hàng đầu đã quen với việc ăn đồ nấu chín, nhưng ao ước thịt tươi non thì vẫn vậy. Bọn họ ung dung ăn hết những bộ phận thơm béo trên thân con nai, quẹt qua trên mặt mèo nên dính đầy máu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!