Edit: Chin.
Beta: Gà
Checker: Gà
***
Nghe được hai chữ đó, Ninh Phỉ ngẩn người.
Anh mở miệng định nói gì đó, nhưng ngậm lại, quay sang nhìn lão Thạch Đầu.
Lão Thạch Đầu đặt bát đũa xuống, nói với Điêu Huynh Vũ, người không biết dùng đũa nhưng vẫn uống bát cháo thịt một cách tao nhã: "Để ta dẫn ngươi ra sân xem, ở đây bọn ta có rất nhiều thứ tốt, ta nghĩ chúng sẽ hấp dẫn ngươi đấy."
Ánh mắt sắc bén của đại bàng quét qua Ninh Phỉ và con liệp báo một lượt, thú nhân cao lớn của vũ tộc đứng dậy, đồng ý lời mời của lão Thạch Đầu.
Chờ hai người dần khuất bóng, Ninh Phỉ mới hỏi: "Tận thế là như nào?"
Liệp báo cười khổ: "Anh đến đây từ khi nào?"
Ninh Phỉ: "Từ năm 2018."
Liệp báo thở dài: "Năm 2018 sao... Lúc đó tôi còn học tiểu học đó."
Hoá ra liệp báo này họ Mục, là Mục Vân Sở. Ngay khi y sắp tốt nghiệp đại học, tận thế đã xảy ra.
"Anh có còn nhớ người ta đã tiên tri rằng năm 2012 sẽ có tận thế không? Tuy rằng tận thế không xảy ra, nhưng các nhà khoa học nói là ở thời điểm năm 2012 đó cũng đã có dấu hiệu ngày tận thế sắp đến."
Thời tiết ngày càng không tốt, tính tình của mọi người cũng bắt đầu trở nên vặn vẹo, thật ra tất cả là do từ trường của trái đất gây ra, cứ như thế cho đến năm 2030, mọi người trợn tròn mắt khi thấy các vụ nổ lớn, từ đó mà tất cả mọi thứ đều trở nên hỗn loạn.
Mục Vân Sở trúc trúc nhâm nhi uống nước, y nói: "Tôi chỉ là một sinh viên đại học bình thường. Đã từng vọng tưởng rằng khi tận thế đến thì liệu nó có mang đến cho tôi sức mạnh siêu nhiên nào đó hay không. Ừm thì cũng có, nhưng là người khác có, tôi thì không. Ban đầu chúng tôi chỉ đơn giản là né thây ma, nhưng ngày càng có nhiều động vật, thực vật và thậm chí đến cả những con chim cũng bị biến dị."
"Có người sở hữu được dị năng sẽ biến những động vật đó thành đồng bọn rồi cùng nhau chiến đấu, nhưng càng ngày càng nhiều động vật và thực vật bị biến dị. Trước đây khi đọc những bộ truyện có nội dung về tận thế, tôi đã nghĩ nó khá thú vị, nghĩ rằng khi có siêu năng lực trong ngày tận thế thì tôi sẽ trở thành siêu anh hùng... Đáng tiếc thay, dù có siêu năng lực đi chăng nữa thì thật sự có thể sống sót ở ngày tận thế này sao?"
"Tôi thấy có rất nhiều người có dị năng, chỉ vì tiêu diệt hết đống thây ma đó mà đã phải hy sinh. Càng đừng nói đến một sinh viên đến trói gà còn không chặt như tôi, là một người bình thường đến không thể bình thường hơn thì còn làm gì được ngoài việc chạy đôn chạy đáo để giữ mạng và run rẩy vì sợ hãi chứ? Tôi sống sót ở tận thế được 5 năm, ban đầu là thây ma, sau đó là thời tiết quỷ dị, rồi sau này là thiếu thốn thức ăn."
"Tôi đói lắm, số đồ ăn ít ỏi của tôi đổi về cũng chỉ có thể miễn cưỡng lấp đầy bụng, nhưng đôi khi lại bị cướp đi. Ở cái thế giới hỗn loạn này, để tồn tại là một việc thật sự rất khó khăn. Có người may mắn vẫn còn gia đình làm bạn đồng hành, còn tôi... Trường cách nhà tôi rất xa, đến giờ tôi vẫn chưa biết được rốt cuộc gia đình tôi đã ra sao. Vì quá đói nên tôi đi tìm chút đồ ăn, dù chỉ là mấy cây thảo mộc thì đối với tôi cũng là một món ngon.
Rất tiếc... Số tôi quá nhọ, phải cực lắm mới tìm được một cái bánh quy nhỏ đã mốc meo, thế mà lại bị một con thây ma phát hiện."
Ninh Phỉ kết hợp với những biểu hiện vừa rồi của Mục Vân Sở: "Cho nên cậu mới kêu cứu sao?"
Mục Vân Sở gãi đầu đến nỗi tóc rối tung: "Tại tôi sợ quá mà, ký ức của thế giới này với ký ức của tôi xen kẽ đè lên nhau, khiến tôi dường như chẳng biết đến tột cùng là mình đang ở đâu. Sau đó thì gặp các anh nên tôi mới dần bình tĩnh lại."
Ninh Phỉ vỗ vai y: "Trải qua một mớ hỗn độn như vậy thì những người có trái tim nhân hậu như cậu là rất hiếm đó."
Không phải chỉ là có một trái tim nhân hậu sao? Thế mà còn biết ám chỉ, bị kích động là sẽ kêu meo meo.
Mục Vân Sở cười hắc hắc: "Nếu không phải tôi dũng cảm thì chắc năm đầu tiên đã bị dọa chết rồi quá. Nhưng mà..." Y nhìn quanh, hạ giọng nói: "Trong ký ức của tôi thì đây là thế giới của thú nhân, họ đều ăn tươi nuốt sống. Có thể tìm được cái sơn động này đã là lợi hại lắm rồi, vậy mà các anh còn xây cả nhà luôn sao?"
Ninh Phỉ nghĩ ngợi, quyết định vẫn dùng chiêu trò đã đánh lừa lũ thú nhân trước đây để lừa người trước mặt. Không phải anh không tin người mới này là người đồng hương, mà là chỉ khi làm vậy thì đối phương mới càng tin tưởng mình thêm.
Anh cười nói: "Vì tôi là sứ giả của Thần Thú, tôi được gửi đến đây để huấn luyện đám thú nhân này."
"Đờ phắc?" Tâm tình của con mèo Mục Vân Sở này không ổn lắm: "Dựa vào đâu mà tôi bị đá đến đây chẳng có gì cả, còn anh thì lại có tên tuổi là sứ giả?"
"Không chỉ vậy thôi đâu." Ninh Phỉ xoè tay ra, trong tay lập tức xuất hiện một quả lê.
Mắt Mục Văn Sở tròn xoe, lập tức chụp lấy quả lê gặm, gặm đến khi chỉ còn một nửa mới trợn mắt: "Anh còn có không gian nữa á???"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!