Chương 35: Một con báo hèn nhát

Edit: White

Beta: Ven

Checker: Gà

***

"Ca ca!" Ninh Chinh luống cuống, hắn ném con mồi trong tay rồi lao vào trong nhà, nhưng không tìm thấy người lại vọt ra chạy đến sân sau.

Ở sân sau, Ninh Phỉ và lão Thạch Đầu đang phát sầu vì một con heo con đang r*n r*.

"Đại ca, ta không muốn ở một mình!" Mặt Ninh Chinh Tái nhợt đứng ở đó: "Ta sẽ học cách ngủ trong hình dạng con người, nửa đêm sẽ không bao giờ biến trở về, ngươi đừng đuổi ta ra ngoài!"

Ninh Phỉ không hiểu quay đầu lại nhìn hắn: "Ngươi ồn ào cái gì? Đi ra cái gì?"

Ninh Chinh lòng còn sợ hãi nhìn ổ thỏ cùng chuồng heo: "Thì là, ta, ta sẽ không ra ngoài ở... Ngươi xây cái phòng nhỏ này, dù tốt cỡ nào, ta cũng sẽ không ở. "

Ninh Phỉ: ...

Anh không nhịn được cười thành tiếng, đến mức suýt nữa ném heo con ra khỏi tay.

"Con mèo ngốc, nơi này không phải cho ngươi ở, mau đi nấu cơm đi!" Ninh Phỉ vất vả lắm mới nhịn được cười, nhìn thấy vẻ mặt ủy khuất của Ninh Chinh, anh lại bật cười.

Lão Thạch Đầu nghe cũng đã hiểu, ông xua xua tay với Ninh Chinh nói: "Không phải cho ngươi, là cho con thỏ và heo rừng ở."

Ninh Chinh tiến lên vài bước, lúc này mới nhìn thấy mấy con heo rừng nhỏ trong chuồng heo. Hắn lại chạy vào xem ổ thỏ, thấy con thỏ nhỏ bên trong đang gặm cà rốt, sau khi bị hắn làm cho sợ hãi lại bắt đầu chui vào ổ rơm, lúc này hắn mới yên tâm.

Đại Thạch đang giúp Ninh Chinh cùng nhau nấu cơm, đột nhiên nghe được ở sân sau truyền đến một tiếng kêu thảm thiết chói tai. Hai người sửng sốt, vội vàng chạy ra ngoài, mới chạy được vài bước đã bị Đại Hoa đẩy vào: "Đừng đi xem."

"Có chuyện gì vậy?" Đại Thạch hỏi.

Sắc mặt Đại Hoa có chút tái nhợt, giống như là bị dọa sợ, nàng túm lấy Thiết Trụ Tử đang hiếu kỳ, biểu tình vô cùng rối rắm: "Dù sao cũng đừng đi xem."

Nơi nàng dệt vải cách sân sau rất gần, nhìn thấy Ninh Phỉ và lão Thạch Đầu nói thầm đã nửa ngày, nàng rất tò mò. Kết quả vừa mới đi tới đã nhìn thấy lão Thạch đang cầm dao khua tay múa chân tại một vị trí nào đó của heo con...

Sau đó...

Nàng lắc đầu kịch liệt, giang hai tay ra chặn Đại Thạch và Ninh Chinh vào bếp: "Hai ngươi lo nấu ăn cho tốt đi."

Hai con mèo lớn nhìn nhau, lòng hiếu kỳ gần như bùng nổ.

Ninh Phỉ bôi một ít bột tam thất lên vết thương của heo con, bột tam thất mà anh dùng này chính là tam thất do anh phơi khô sau đó nghiền ra, không phải bột tam thất chất lượng cao mà hệ thống đưa cho. Có điều cho dù đó là tam thất do anh mài ra cũng được nước suối trong hệ thống nuông chiều, rải lên một lúc đã cầm được máu.

Anh lấy cho heo con thêm chút nước suối và nhốt nó vào chuồng.

Chuồng heo Thạch Đầu đã chia làm hai phần, một phần là một con heo đực và hai heo nái con, bên kia là nơi đặt hai con heo thái giám nhỏ đáng thương.

Sau khi giải quyết xong một chú heo con khác, lão Thạch Đầu chạy sang một bên không nhịn được nôn khan một trận. Ông sống mấy chục năm, thuộc hạ giết người vô số, nhưng từ trước đến nay đều chỉ vì no bụng, cũng chưa từng làm những thứ này... Cắt trứng đâu!

Mỗi khi nghĩ đến hai con heo con ấy, ông lại thấy đau đ*ng q**n. Nhìn lại vẻ mặt vô cảm của Ninh Phỉ...

Sợ rồi sợ rồi, thiên thần thì là thiên thần, không phục không được.

Trong bữa ăn, Đại Thạch rốt cuộc vẫn không kìm nén được lòng hiếu kỳ, hỏi: "Cha, các người ở hậu viện..."

Lão Thạch Đầu vội vàng xua tay nói: "Đừng hỏi, ăn cơm đi!" Dù sao ông cũng đã già, lại không có vợ, cắt trứng thì cắt thôi. Nhưng ông không muốn những người trẻ tuổi này bị dọa sợ, vạn nhất sau này...

Không nghĩ không nghĩ, nhớ tới là sợ hãi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!