Edit: tnhi
Beta: Lam+Vy
___
Ninh Phỉ bị sốc, mất ngủ cả đêm. Anh tự hỏi tại sao một con mèo trắng lớn có cái bụng mềm mại, nhưng sau khi biến thành hình người, thì lại có cơ bụng tám múi không thiếu một múi nào??
Sáng sớm hôm sau, anh vốn định cùng Ninh Chinh đi tuần tra núi, nhưng ở nhà còn nhiều cần việc phải làm, chỉ có thể tức giận chạy vài vòng quanh hang động, biết là anh đang tập thể dục nhưng ai nhìn vào không biết lại tưởng con linh miêu này bị động kinh.
Lão Thạch Đầu và Đại Hoa ánh mắt phức tạp nhìn linh miêu thở hổn hển đi vào hang, sau khi linh miêu dọn dẹp trong phòng ngủ xong, lão Thạch Đầu đưa cho anh một cốc trà hoa quả bạc hà,
"Hôm nay ngươi sao vậy?"
Ninh Phỉ nhéo bụng nói:
"Thúc thúc, ngươi xem ta, ta mập lên rồi."
Lão Thạch Đầu càng khó hiểu,
"Béo lên không phải là tốt hơn sao?" Hồi trước, khi còn mùa đông bọn họ ăn không đủ nên bị sụt cân nhưng bây giờ béo lên không phải là bằng chứng cho thấy đã được ăn uống đầy đủ hay sao? Đây là một chuyện tốt.
Ninh Phỉ thở dài, gu thẩm mỹ của anh khác với những con mèo lớn này. Đàn ông mà, phải cao ráo, khỏe mạnh, thân hình vạm vỡ thì mới đẹp, còn béo thì... Lỡ như có chuyện gì thì chạy cũng không nổi.
Công việc của máy ép trái cây còn nhiều khó khăn, ban đầu anh nghĩ rằng chỉ cần dùng hai con lăn đá lên xuống rồi ép nước bằng tay là được. Nhưng việc cố định con lăn đá đã trở thành một vấn đề.
Sau khi thảo luận với lão Thạch Đầu, nó được làm đơn giản hơn theo kiểu trái phải, hai con lăn đá lớn được đục một cái lỗ ở giữa và cố định bằng một cái cọc gỗ, các cọc ăn khớp với nhau, như vậy chỉ cần chuyển động một trong hai con lăn thì sẽ tạo ra một bánh răng cưa, kéo theo một con lăn khác.
Hai người mất một lúc lâu mới có thể làm được một mô hình từ bùn, mô hình được chia làm ba phần, một phần là kệ cố định con lăn đá và rãnh thoát nước ở phía dưới, phần còn lại là hai con lăn đá ở giữa, còn lại là các con lăn đá dùng để đòn bẩy của con lăn đá.
Lão Thạch Đầu lau mồ hôi mệt mỏi giữa mùa đông nói:
"Thứ này so với cối xay đá còn khó hơn nhiều, không biết có hữu dụng hay không." Thật ra, ông có thể dùng cối xay để xay bột làm cơm, nước ép ra chỉ có thể coi như nước bình thường để uống nên nhìn thoáng qua là có thể thấy cái nào cực hơn.
Nhưng thấy sứ giả muốn làm, nên ông chỉ có thể làm theo.
Ninh Phỉ đẩy đòn bẩy, thấy con lăn đá cuối cùng cũng quay, thở phào nhẹ nhõm nói:
"Dù sao mùa đông ta cũng nhàn rỗi, bây giờ không cần lo lắng về lương thực, làm xong việc này, ta có thể trao đổi thịt với các bộ lạc khác hoặc cái gì đó."
Lão Thạch Đầu thầm nghĩ, những bộ lạc khác cũng không ngu ngốc, làm sao có thể đổi thịt lấy nước đường với anh. Nhưng ông không ngờ rằng hai năm sau đường đỏ sẽ phổ biến ở bộ tộc thú nhân như vậy.
Khung gỗ và đòn bẩy đều là thân cây bóc vỏ, trong khoảng thời gian này, rất nhiều cây cối trong rừng bị tuyết đè nát, đám người Ninh Chinh kéo về làm củi, chất thành núi. Chỉ cần nhặt một số gỗ mịn và chắc, gỡ vỏ ra là có thể sử dụng trực tiếp.
Hơn nữa khoan lỗ trên gỗ dễ hơn đá rất nhiều, họ chỉ cần khoét một lỗ nhỏ và cho một ít than cháy vào, than sẽ cháy xuyên qua gỗ, thỉnh thoảng chỉ cần lấy than ra, là có thể lấy được những thanh củi đã bị cháy.
Sau trận tuyết lớn thứ hai, vài trận tuyết nhẹ lần lượt rơi xuống, sau đó thời tiết đột ngột lạnh đi, tuyết lại rơi nhiều hơn.
Những con mèo lớn lạnh đến nỗi chúng thậm chí không muốn ra ngoài, và chuyến tham quan trên núi đã kết thúc, vì vậy một vài con mèo lớn bắt đầu chạy quanh máy ép trái cây, và cuối cùng khi tuyết rơi đợt thứ ba đã gần tan hết, đem máy ép trái cây ra.
Chiếc máy ép thô sơ này to bằng một chiếc xe ba bánh chạy bằng điện, hai bánh răng trên hai con lăn đá nặng ăn khớp với nhau, một bánh đẩy mạnh thanh ngang phía trên, con lăn đá bắt đầu quay.
Ninh Phỉ lập tức từ trong không gian lấy ra một bó mía, vui vẻ nói: Nào nào, thử xem.
Ninh Chinh đẩy cần gạt, cây mía được đặt vào giữa hai con lăn, nước được chảy vào rãnh ngang phía dưới, sau đó lại theo rãnh ngang chảy vào gốm. Cây mía được ghiền nhiều lần liên tục, cho đến khi nước không còn chảy ra được nữa, liền bị ném sang một bên.
Một lúc lâu sau, chậu gốm đã đựng đầy nước mía.
Đám mèo lớn cầm lấy ống trúc chứa đầy nước mía, vui vẻ uống lấy một ngụm lớn. Từng ngụm nước mía ngon ngọt chảy vào người, bao nhiêu mệt mỏi dường như đã được cuốn đi hết. Sau khi để dành được một bình nước mía, Ninh Phỉ đặt nồi gốm lên bếp lửa, dùng một que gỗ chậm rãi khuấy nước đường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!