Chương 29: Kế hoạch dạy học của ninh phỉ

Edit: Thu Sương.

Beta: Chin.

***

Trận tuyết thứ hai rơi lả tả vào một đêm.

Vốn dĩ Ninh Phỉ muốn cùng Đại Thạch thay phiên gác đêm, anh rút kinh nghiệm từ trận tuyết rơi lần trước, để tránh việc ngày mai không thể ra ngoài, buổi tối phải liên tục quét dọn tuyết.

Nhưng Đại Thạch và Lão Thạch Đầu kiên quyết từ chối yêu cầu của các sứ giả và Thần Thú.

"Chúng ta có thể sống trong một ngôi nhà đẹp đẽ như vậy là nhờ có sứ giả và Thần Thú. Bây giờ chỉ là chuyện nhỏ như gác đêm và dọn tuyết ta và Đại Thạch đều có thể làm được."

Lão Thạch Đầu đẩy Ninh Phỉ muốn hai người họ về nhà nghỉ ngơi, sau đó dời một chiếc ghế dài ra gác cửa.  

Ninh Phỉ không có cách nào cũng chỉ có thể trở lại phòng.

Trận tuyết đầu tiên chưa tan hết đã bị lớp tuyết thứ hai bao phủ. Ninh Phỉ nhìn những khối tuyến chất chồng trên bức tường đá hai bên cửa, cảm nhận được sự khắc nghiệt của mùa đông.

Nhưng tuyết lớn cũng có cái lợi của nó, rất nhiều động vật nhỏ chui ra từ hang ở trong tuyết, tìm kiếm các loại đồ có thể ăn. Những con chim sẽ đến nơi mà thú nhân tụ tập, ăn những thức ăn thừa mà thú nhân để lại hoặc tìm kiếm những thứ còn sót lại trong bãi cỏ khô héo nơi chúng ẩn náu.

Rốt cuộc, mùa đông rồi cũng sẽ qua, sau hơn hai tháng khó khăn, sẽ lại là một mùa xuân dồi dào chào đón những sinh vật này.

Quá trình chế tạo cối xay đá đã diễn ra hơn nửa tuần, sau khi thử nghiệm năm sáu loại đá, cuối cùng tôi cũng tìm được loại đá granit trắng xanh thích hợp nhất để nghiền đá. Vốn dĩ đã đập ra được những đường rãnh cơ bản, nhưng công việc ngoài trời này đã bị dừng lại do tuyết.

Vốn dĩ Lão Thạch muốn đem cối xay đá vào trong động tiếp tục làm, nhưng sau khi leng keng gõ một hồi, liền phát hiện đá vụn văng tứ tung, xém chút suýt đập vào mắt của đám con non, vì vậy ông phải từ bỏ.

Nhân cơ hội này, Ninh Phỉ cầm thước dạy học lên.

"Ta muốn dạy các ngươi đếm số.". Anh nhặt một viên sỏi, viết mười con số từ 0-9 lên vách đá trong hang, sau đó quay đầu nhìn một đám mèo lớn,

"Tại sao các ngươi cần phải biết đếm số? Chính là bởi vì để thuận tiện cho chúng ta quản lý và phân phối đồ vật, ví dụ như thức ăn, đồ dùng. Thiết Trụ, ngươi có biết trong động của chúng ta hiện tại có bao nhiêu thú nhân không?"

Thiết Trụ không ngờ mình sẽ bị gọi tên, nhóc mở to mắt tròn xoe nhìn xung quanh, Rất nhiều.

"Ta biết ngươi sẽ nói như vậy."

Ninh Phỉ cầm lấy một rổ ngô mới từ ruộng mang về, ngô phơi nắng đã nghiền thành hạt, lấp đầy hơn nửa mai rùa. Hơn nữa bởi vì mấy mẫu đất này sau khi thu hoạch ngô, cuối cùng không gian đã thăng cấp lên cấp năm, cho nên anh sáng sớm liền gieo vào trong không gian một loại hạt giống mới —— cà rốt.

Anh cầm lên một hạt ngô và nói: Đây là một hạt ngô, và nhặt một hạt ngô khác và đặt cả hai lại với nhau, Đây là hai hạt ngô. Như thế suy rộng ra cách đếm cho mười con số phía sau, đem những con số tương ứng chỉ cho bọn chúng xem,

"Hôm nay chúng ta học mười con số. Tại sao lại có mười con số? Bởi vì sau khi làm người, chúng ta có mười ngón tay và mười ngón chân. Vậy ai nói cho tôi biết, một bàn tay của chúng ta có có bao nhiêu ngón tay?"

Ninh Chinh hưng phấn nói:

Không tới mười!

Ninh Phỉ:...

Làm tốt lắm, thật thông minh.

Sau khi làm việc chăm chỉ trong một thời gian dài, cuối cùng anh đã dạy cho đám mèo lớn về các khái niệm cùng mười con số, anh cảm thấy còn mệt hơn chạy mười vòng ngoài trời.

Có thể tưởng tượng được những người làm nghề giáo viên thật là làm việc cũng không dễ dàng gì, đối mặt với một đám mù chữ là một chuyện đáng sợ đến nhường nào.

Dạy xong mười con số, Ninh Phỉ cùng họ bắt đầu lột ngô, nhưng là sẽ không lột s@ch vỏ mà muốn giữ lại một phần thuận lợi đem ngô dùng sợi dây xâu thành chuỗi trao trong sơn động hong gió.

Đại Hoa kinh ngạc hét lên: Ta có ba đứa con!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!