Edit: Cú Mèo
Beta: Chin + Vy
***
(*Parkour: là tên một môn thể thao mạo hiểm đang hot ngày nay. Nó là kiểu thể thao vận động với những cú nhảy vượt chướng ngại vật.)
"Hôm nay chúng ta tuần tra ở đâu trên núi?"
Thiết Trụ Tử vừa nhai xương cá vừa ồn ào hỏi.
"Cẩn thận, coi chừng ngã vào lửa!" Một tay Đại Hoa bế một thằng nhóc, miệng còn lại cảnh báo một con khác.
"Bắt mấy con thỏ mang về, lông thỏ mềm mại, có thể may quần áo cho sứ giả." Đại Thạch thấp giọng thương lượng với Ninh Chinh.
"Hay là hôm nay Đại Hoa dệt chiếu rơm đi? Ta nên làm gì?" Lão Thạch Đầu hỏi Ninh Phỉ.
Một đám mèo lớn ồn ào, sau khi ăn sáng và dọn dẹp sạch sẽ, Ninh Chinh liền mang theo Đại Thạch cùng Thiết Trụ Tử ồn ào rời đi.
Hôm nay bọn họ quyết định đi phương bắc tuần tra lãnh thổ, Ninh Chinh muốn nói cho Đại Thạch biết lãnh thổ của mình, để họ có thể mở rộng lãnh thổ vào mùa xuân năm sau.
Hơn nữa phía bắc có rất nhiều thỏ, cũng có mấy ổ lợn rừng. Ninh Chinh nhớ mùi vị lợn rừng, thịt dày mà béo, hầm chín thì rất ngon, ngay cả ruột già của lợn khi nướng cũng rất ngon, có thể cắn một miếng mỡ ngon.
Lão Thạch Đầu... Ninh Phỉ vừa xoa hạt ngô vừa hỏi lão Thạch Đầu,
"Ông có nhiều kinh nghiệm, ta muốn hỏi ông đã từng thấy qua tảng đá cực kỳ cứng chưa?"
Cực kỳ cứng?
Lão Thạch Đầu hỏi:
"Ngươi muốn loại đá này để làm gì?"
Ninh Phỉ hất cằm vào trong góc nói:
"Ông cũng thấy rồi, rìu đá của ta không chắc lắm, dùng mấy lần đã hỏng rồi. Cho nên ta muốn tìm một ít đá cứng để làm rìu... Còn nữa." Anh xòe lòng bàn tay, bên trong có một nắm hạt ngô nhỏ:
"Món này không chỉ có thể nấu với thịt, mà làm thành bánh ngô cũng rất ngon, nhưng phải xay nhuyễn mới được. Ta muốn làm một cái cối đá, xay chút bột ngô hay thứ gì đó."
Lão Thạch Đầu suy nghĩ một chút nói: "Ta đã từng thấy những tảng đá rất cứng, có một năm trời mưa, ban ngày trời tối mịt, ta nghe thấy tiếng nổ và không biết núi sụp ở đâu. Sau đó khi trời tạnh ta cùng bạn ta đi xem, thì thấy một ngọn núi nhỏ tách làm đôi, tảng đá kia rất cứng.
Bộ lạc trước kia của ta, có vài người đã quá già, nhai không nổi thịt, liền đi đến đó tìm đá về đập nát thịt, những tảng đá khác không làm được, vì dùng sức mạnh quá sẽ khiến đá nứt.
Chỉ có những viên đá ở đó mới không nứt hay hỏng, có thể dùng rất lâu.
"Ninh Phỉ hưng phấn nói:"Vậy chỗ ông nói ở đâu?
"Lão Thạch Đầu cười nói:"Ta dẫn ngươi đi tới đó?
"Ninh Phỉ lắc đầu nói:"Không cần, ta có thể thể tự mình đi, ông chỉ cần nói cho ta biết chỗ đó ở hướng nào, xung quanh như thế nào, ta có thể tìm được.
"Lão Thạch Đầu cảm thấy sứ giả tự nhiên rất lợi hại, cho nên cũng không nghĩ nhiều, liền nói đại khái nơi đó và điều kiện xung quanh:"Nó ở gần bộ lạc của chúng ta, nhưng không nằm trong phạm vi bộ lạc.
Nơi đó không mọc cỏ, cho nên cũng không có ai đi qua.
"Ninh Phỉ vừa nghe xong, trong lòng có chút bối rối. Ngọn núi không mọc cỏ, có phải là mỏ quặng gì không? Kim loại dẫn điện, cho nên mới bị sét đánh như vậy..."Bây giờ ta sẽ đi xem.
"Ninh Phỉ bỏ hạt ngô trong tay, đứng dậy nói:"Lão Thạch Đầu, ta đi nhanh rồi về, sau khi Ninh Chinh về ông nói với hắn một tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!