Edit: Ngynie
Beta: Phưn + Gà
****
Chap 25
- Lý tưởng của ta
Một đám mèo lớn cầm đũa trên tay với dáng vẻ lo lắng vò đầu bứt tóc. Chúng vừa âm thầm quan sát biểu hiện của Ninh Phỉ, nhìn anh dùng đũa chậm rãi gắp một miếng cá, cẩn thận nếm thử, vừa cố gắng khiến hai cây que trong tay ngoan ngoãn theo ý mình, nhẫn nại muốn gắp.
Cuối cùng, chúng nó không thể chịu đựng được nữa, dùng đũa làm nĩa, ăn đến no bụng.
Đại Thạch dọn bát thức ăn cho mèo và bình gốm ra ngoài rồi dùng tuyết rửa sạch, lúc này Ninh Phỉ im lặng, lấy ra một đống đồ vật đặt ngay trước mặt bọn nó.
Ninh Chinh vừa thấy liền bật cười.
Nào là xương nào là lông, hahaha
"Đánh răng là một việc rất quan trọng. Ta nghĩ dù các ngươi không biết tầm quan trọng của nó thì chú Thạch Đầu chắc hẳn cũng biết báo hoa mai bị đau răng khó chịu như nào?" Ninh Phỉ biết đôi khi lời anh nói người khác sẽ bán tín bán nghi nhưng nếu là Lão Thạch Đầu nói thì chắc chắn họ sẽ tin.
Lý do thứ nhất, Lão Thạch Đầu là trưởng bối của bọn họ, họ đã rất quen thuộc, thứ hai là Lão Thạch Đầu sống lâu, kiến thức cũng rộng.
Nghe Ninh Phỉ nói vậy, Lão Thạch Đầu vội vàng gật đầu nói:
"Đúng vậy, ta có mấy người bằng hữu khi đau răng là đau đến không thể ăn được thịt, chỉ có thể dùng đá đập nát thịt rồi nuốt. Hơn nữa họ còn chẳng thể ngủ yên được."Đúng vậy, vậy nên chúng ta phải đánh răng.
Nhưng trước khi đánh răng, ta cần phải chế tạo bàn chải đánh răng đã!
"Ninh Phỉ cười tủm tỉm lấy ra bàn chải của mình cho bọn họ xem, sau đó ôm lấy Ninh Chinh đang co người lại, nói:"Hiện giờ ngươi cũng có thể biến thành hình người, vậy nên về sau không cần ta đánh răng cho nữa đâu. Ngươi hãy tháo bàn chải đánh răng của ngươi ra rồi làm một cái nhỏ hơn đi".
Ninh Chinh:...
Ờmm, thật khó chịu!
Dùng đá nhọn khoan một lỗ trên xương, sau đó thu gọn các sợi lông, dùng dây gai mảnh buộc quanh, gập lại, luồn đầu đã buộc bằng dây gai vào lỗ nhỏ rồi lại dùng dây gai buộc chặt vào nhau, quấn lên trên cùng, cố định các sợi lông lộ ra ở mặt còn lại, sau đó dùng dao cắt bỏ phần dây gai thừa.
Thế là được một bàn chải đánh răng đơn giản.
Lão Thạch Đầu làm nhanh và tốt nhất, có lẽ bởi vì lão không muốn bị đau răng khi về già nên làm rất nghiêm túc. Tiếp theo là Đại Hoa, thân là người phụ nữ trưởng thành duy nhất, tay nghề thủ công của Đại hoa cũng không tồi. Cuối cùng chính là Thiết Trụ.
Ninh Phỉ không ngờ tiểu tử như Thiết Trụ lại có thể ngồi yên nín thở như vậy. Nhóc ta không chỉ làm một chiếc bàn chải đánh răng tốt mà còn mài mòn những chỗ không bằng phẳng xung quanh các mảnh xương trên đá, còn bắt chước Đại Hoa quấn dây gai quanh cán, mặc dù hơi lộn xộn...
Tay nghề kém nhất lại là Ninh Chinh và Đại Thạch.
Hai con mèo lớn vò đầu bứt tai, ngón tay như chưa bao giờ phân nhánh, đã dùng đũa không thạo, còn khoan lỗ không được, thêm cả việc dùng quá sức nên đã làm gãy mấy mảng xương.
Đại Thạch không tốt về mặt này nhưng Ninh Phỉ nghi là Ninh Chinh cố tình.
"Khoảng thời gian này ta đã tích được rất nhiều mảnh xương, ngươi cứ thong thả đi." Ninh Phỉ nhìn Ninh Chinh cười đầy uy hiếp.
Tay Ninh Chinh run lên, từng khúc xương ngắn gãy đôi trượt khỏi đầu ngón tay.
Đại ca thật lợi hại, có thể nhìn thấu những gì mình nghĩ!!
Đợi nhóm mèo lớn chuẩn bị xong bàn chải đánh răng chuyên dụng cho mình, Ninh Chinh cầm ống tre đặt kem đánh răng lên.
"Trong ống trúc này có muối và bạc hà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!