Chương 23: Thợ may số một thế giới

Edit: tnhi

Beta: Chang

***

Cảm giác làm sứ giả thật sảng khoái, nhưng tiếc là trong bụng Ninh Phỉ chẳng có chút văn chương nào cả, muốn lập một tộc phổ (gia phả cho người trong bộ lạc) thật lớn mạnh thượng lưu, có thể để lại tiếng thơm muôn đời, nhưng lại không làm nổi, còn bị đám mèo to ngố tàu này làm tức gần chết. Anh xoa bụng con báo nhỏ, quyết định để những thứ này sang một bên. Cho dù anh không có văn chương gì, thì vẫn tốt hơn nhiều so với mấy hòn đá hay quả dại khác.

Trong nhà còn không ít nồi đất, mỗi con báo được chia cho một cái chậu thức ăn cho mèo, Ninh Phỉ bắt đầu chia thức ăn cho từng con một. Thấy một đám mèo lớn trước mặt đang vùi đầu ăn điên cuồng, anh đột nhiên có cảm giác giống một nhân viên chăn nuôi.

Nhưng tiếc là không có máy ảnh, nếu không thì anh đã chụp một bức ảnh và gửi nó đi rồi, tuyệt vời biết mấy!

Một đám mèo lớn nhỏ sau khi ăn uống no nê xong thì bắt đầu ngủ quanh bếp lửa ấm áp. Ba con báo con thì trèo lên người trưởng bối, kêu lên sung sướng.

Đây là tật xấu của loài mèo, chỉ cần không đói, chúng sẽ tìm một nơi ấm áp rồi ngủ nửa ngày, thời gian còn lại sẽ li3m lông và tám chuyện, cũng hết một ngày.

Làm! Sao! Mà! Được!!!

"Này…" Ninh Phỉ nhéo nhéo mũi, liếc nhìn đàn mèo lớn đang nằm sõng xoài trước mặt, trong lòng rõ khổ, "Ăn no rồi cũng không thể đi ngủ liền như vậy được chứ? Chúng ta cần phải làm việc."

Lão Thạch Đầu ngáp một cái, đang định nói gì đó thì đột nhiên tỉnh táo sau cơn ngủ gật, trở mình bò dậy nói: "Đúng đúng, ta còn phải làm việc... Vậy sứ giả à, chúng ta nên làm gì đây?"

Ninh Phỉ xua tay nói: "Thạch Đầu thúc cứ gọi ta là A Phỉ đi. Tuy giờ không có nhiều việc để làm, nhưng cũng phải làm thôi. Ví dụ như... Bé Chinh, ngươi dẫn Đại Thạch và Thiết Trụ đi tuần tra núi, sẵn tiện đi săn luôn, ông không cần phải đi, ở nhà với Đại Hoa đi." Anh chỉ vào đống rơm trong hang, "Chúng ta phải nghĩ cách dệt mấy tấm màn và đệm gì đấy. Ngoà ra còn có lương thực do Thần ban cho ta mùa màng bội thu.

Vốn dĩ kho này đủ để cho ta và Bé Chinh sống sót qua mùa đông, nhưng bây giờ có thêm các ngươi nên sẽ hơi thiếu chút."

Lão Thạch Đầu đột nhiên trở nên căng thẳng, nói: "Nếu vậy, ta cũng đi săn nhé?"

"Không cần không cần..." Ninh Phỉ đột nhiên nhớ tới mấy con sói ở ngoài cửa hang, "Chúng ta cần phải giết đám sói kia, ướp đông. Chỉ là bây giờ trời quá lạnh không thể thuộc da được, mấy miếng da nguyên vẹn cũng cần được thu gom vào, cất đi để mùa xuân dùng."

Ninh Chinh lắc lắc lông trên người, mang theo Đại Thạch cùng Thiết Trụ Tử đi ra ngoài, "Đại ca, vậy chúng ta đi đây."

Ninh Phỉ phất tay nói: "Đi đi, buổi tối nhớ trở về ăn cơm."

Trong hang động thiếu đi ba con mèo lớn, không gian bỗng trở nên rộng rãi hơn.

Đại Hoa nhìn trái nhìn phải, lập tức biến thành hình người, "Vậy ta đi ra ngoài đem đám sói kia vào."

Khi Ninh Phỉ ngước mắt lên, suýt chút nữa thì chảy máu mũi.

Anh vội vàng bịt mũi lại, thấp giọng nói: "Ngươi đừng có gấp, trước tiên nên mặc quần áo..."

"Quần áo?" Sau khi học được từ mới, Đại Hoa có chút vui sướng, "Quần áo là gì?"

"Là kiểu như ta đang mặc." Ninh Phỉ đưa ra chiếc áo khoác lông sói và váy da, nhắm mắt lại, nghiêm túc nói: "Đại Hoa, dù sao ngươi cũng là phụ nữ… là báo cái, ngươi nên chú ý hành động của mình khi biến thành dạng người, nhỡ đâu bị mấy con báo đực mưu mô khác nhìn thấy thì không tốt đâu."

Đại Hoa cười nói: "Sợ gì chứ, giết chúng thôi!"

Ninh Phỉ:...

Ninh Phỉ: Ta tôn trọng ngươi vì ta là một người đàn ông.*

(*Chú thích: câu này thường được dùng để ca ngợi những người đàn ông dám chịu trách nhiệm, dũng cảm và chịu trách nhiệm. Meme này được lan truyền rộng rãi trên Internet và thường được sử dụng trong các khu vực bình luận hoặc bình luận, đặc biệt là khi một nhân vật nào đó trong phim hoạt hình hoặc phim truyền hình)

"Thế cũng không được, ở chỗ này ngươi phải biết cách cư xử, đây là yêu cầu của Thần Thú." Anh đi vào phòng ngủ, lôi ra mấy tấm da, bao gồm da hươu, da sói, da thỏ, còn có một số cái anh tự làm. Anh móc ra mấy cây kim bằng xương và dây bện tự làm, ném chúng cho Đại Hoa, "Học may quần áo đi, làm đẹp sẽ có thưởng. Nhân tiện, ngươi cũng có thể làm một bộ quần áo cho lão Thạch Đầu và Đại Thạch, cứ dựa theo cách của ta mà làm." Sau đó, anh lấy ra một chiếc áo choàng và váy da khác, đưa tất cả cho Đại Hoa.

Lão Thạch Đầu cũng biến thành hình người, nôn nóng hỏi: "Còn ta thì sao?"

"Ta đi dụ đám sói kia vào, ông cùng ta đi lấy thịt." Ninh Phỉ không dám để họ tr@n truồng chạy ra ngoài, chỉ có thể tự mình làm việc trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!