Edit: Hoàng Hiền
Beta: My
***
Ninh Phỉ nhìn ánh lửa đến ngây ngốc.
Ninh Chinh ngạc nhiên nên đi tới và hỏi.
Anh gãi đầu gãi tai:
"Mày đang hỏi thật lòng à?"
Ninh Chinh gật gật đầu.
Ninh Phỉ liền thở dài một tiếng:
"Mày có thể cảm nhận được tâm tư này của tao ư? Xem ra tao thật sự là đáng thương mà."
Ninh Chinh nghe nhưng lại không hiểu.
Hắn đi tới phía trước và dùng móng vuốt đặt lên đầu gối của Ninh Phỉ.
Hắn nói:
"Ngươi nói xem… Ngươi lúc này, tuy rằng nói thì dễ nghe nhưng ta lại thấy không thích hợp thế nào ấy nhỉ. Ca ca, ngươi làm sao vậy?"
"Ca Ca làm sao vậy? Ca ca nhớ nhà à?"
Ninh Phỉ lay lay Ninh Chinh, làm hắn ngước lên rồi trực tiếp đứng dậy.
Một cái tay khác bắt lấy cái đuôi của mèo trắng lớn, chà xát rất thưởng thức.
Hắn nói:
"Ngươi đang nhớ tới cha… À, cha mẹ ngươi sao?"
Ninh Chinh gật đầu nói:
"Bây giờ đang không có việc gì để làm nên nghĩ lại mấy chuyện trước đó, nhưng mọi thứ đều đã không thể làm được gì nữa rồi".
Chẳng những không làm được gì mà khi bản thân nhớ về những điều đó lại càng thêm đau lòng hơn.
Anh đã sớm học cách quên đi những việc này để sau này không phải hối hận cả đời.
Ninh Phỉ vỗ vai Ninh Chinh, nói: "Không nghĩ tới mày lại là một con mèo trắng thông minh.
Chính bản thân tao cũng đôi lúc nghĩ lại nhớ đến cha mẹ tao, chị của tao cùng những chiến hữu của mình,…Tao cũng không còn nhớ được rõ về họ nữa rồi.
Cho họ mượn tiền cũng không thể trả lại cho họ hết được nữa.
Nhưng mỗi lần đi làm nhiệm vụ thì đều có viết lại di ngôn của bản thân mình, viết đi viết lại vô số lần, hy vọng đến một ngày nó sẽ có tác dụng
". Ninh Chinh nghe cũng không hiểu được. Hắn co người lại thành chữ C rồi ngước đôi mắt to tròn tập trung nhìn Ninh Phỉ. Ninh Phỉ lại nói:"Tao của ngày hôm nay cũng không biết sẽ như thế nào nữa… Chợt nhớ tới bọn họ.
Cùng các chiến hữu huấn luyện, nghỉ phép được về nhà gặp cha mẹ.
Mẹ tao nấu món cá ngon tao đặc biệt thích ăn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!