Chương 10: Đổi Thuốc Cầm Máu

Edit: Giang

Beta: Phưn

***

Khi Ninh Phỉ nhìn thấy vết thương đẫm máu, điều đầu tiên anh nghĩ đến chính là băng vải cầm máu và thuốc hạ sốt! Nhưng nơi này thuộc về thời đại nguyên thuỷ sơ khai, anh phải chạy đi đâu để tìm băng vải cùng thuốc đây?

Không được, bình tĩnh lại nào...

Các loại thảo dược cũng có tác dụng cầm máu và hạ sốt, đúng vậy, tên của các loại thảo dược được sử dụng để cầm máu trong tự nhiên là gì?

Kiếp trước, mỗi lần đi làm nhiệm vụ, bộ đội đặc chủng đều được trang bị đến tận răng, khiến cả người đều khó chịu!

Yên tâm đi.

Ninh Chinh cọ mặt Ninh Phỉ:

"Li3m một chút là được rồi, vết thương trước kia của ta còn nghiêm trọng hơn lần này, li3m một cái là có thể khỏi."

Đó là trước kia!!

Ninh Phỉ cũng không thèm để ý đến lợn rừng nữa, nhìn chân trước của Ninh Chinh khiến anh rất đau lòng:

"Tao nhớ rõ rau sam có tác dụng hạ sốt, còn có thể trị tiêu chảy...! Không, đường trắng cũng được, nhưng bây giờ lấy đâu ra đường trắng? Không có đường trắng! Lá trà cũng được...! Đợi đã." Anh lắc mình bước vào không gian, hét lớn:

"Hệ thống, hệ thống có ở đó không?"

Hệ thống: …

Ninh Phỉ tức giận nói: Hệ thống rác rưởi! Anh tìm một cái chậu gốm, đổ đầy nước suối vào, hy vọng nước suối có thể có một chút tác dụng.

Ninh Phỉ đỡ Ninh Chinh vào bên trong hang động, anh cẩn thận dùng nước suối lau vết máu trên lông của Ninh Chinh, rửa sạch bụi bẩn trên vết thương:

"Mày ở chỗ này chờ tao, tao nhớ trên núi có cây trà, nấu một nồi nước trà còn có thể hạ sốt. Đúng rồi, tam thất cũng có thể cầm máu, để tao nhớ lại xem ở đâu có tam thất…" Anh nói xong đứng dậy đi ra ngoài.

Ngươi đừng đi!

Ninh Chinh cắn vào váy cỏ của Ninh Phỉ, thiếu chút nữa kéo tuột váy của anh xuống.

Ninh Phỉ giơ tay sờ sờ cái đầu to của Ninh Chinh, gượng cười nói:

"Ngoan, tao đi tìm một ít thảo dược. Cho dù mày không dùng, về sau tao cũng dùng, ngoan nào."

Ninh Chinh phát hiện bàn tay trên đầu mình run rẩy không ngừng, yên lặng buông lỏng miệng ra:

"Đều do ta không cẩn thận."

Ninh Phỉ dùng sức ôm lấy Ninh Chinh: Chờ tao trở về!

Anh sải bước lớn lao ra khỏi hang động, nhanh chóng chạy lên núi, anh chạy một mạch l3n đỉnh núi cho đến khi tay chân run rẩy mới dần dần dừng lại.

Ở trong quân đội nhiều năm như vậy, chứng kiến ​​quá nhiều thương vong nhưng anh vẫn không thể miễn nhiễm, khi nhìn thấy đồng đội bị thương lần nữa, anh vẫn cảm thấy khó chịu và bối rối.

Bây giờ đồ ăn dồi dào, cái đói cái khát đã không còn đủ để trở thành hiểm hoạ nữa rồi, nhưng nếu bệnh tật thì sao?

Cảm, sốt, giun hút máu… Chấn thương và nhiễm trùng, ở thời đại không có thuốc chữa bệnh, cho dù là bệnh gì, con người cũng sẽ phải đối mặt với cái chết.

Anh sợ, sợ rằng con mèo trắng lớn này sẽ chết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!