Chương 5: (Vô Đề)

Chú Tiêu vừa cài ngòi nổ được một nửa, bị Phương Trác hét nhém chút kéo đứt luôn dây dẫn.

Mọi người nổi giận quát: "La cái gì!"

Triển Hành cầm đèn pin, đặt dưới cằm, chiếu từ dưới lên trên, gió tà từng trận, bi thảm gọi: "Phương huynh đệ ơi…"

Phương Trác bị dọa, thiếu chút nữa tè ra quần, phẫn nộ quát: "Đừng có dọa người ta chứ! Tổ sư gia gia nói rằng khi xuống huyệt không được dọa người! Phạm húy đó!"

Tạ lão tặc gõ gõ tẩu thuốc xuống đất, ung dung nói: "Dọa kiểu đó chết người như chơi…"

Lâm Cảnh Phong ngoắc Triển Hành: "Cậu ta không biết, thông cảm, qua đây"

Lâm Cảnh Phong bao che khuyết điểm, Tạ lão tặc cũng không tiện nói thêm gì, chỉ còn lại Phương Trác trợn mắt nhìn mà thôi. Triển Hành ngẩng đầu ngắm kỹ tranh vẽ tường, Lâm Cảnh Phong nói: "Cậu cảm thấy đây là cái gì?"

Bích họa được tạo thành từ các loại đá đủ màu như xanh, vàng, đỏ khảm vào nhau, rực rỡ muôn sắc, hợp thành một bức tranh phụ nữ.

Triển Hành nói: "Chiếu theo tiêu chuẩn của nghệ thuật hội họa đương thời thì đây là đang thể hiện một…người phụ nữ rất xinh đẹp"

Lâm Cảnh Phong nói: "Là phi tử của ông ta chăng?"

Triển Hành nhìn thoáng qua quan tài đá an tĩnh ở giữa, gật đầu nói: "Có thể vậy…" Lời chưa dứt thì chú Tiêu đã cho nổ ống dẫn, ầm một tiếng, vụn đá văng tứ tung, một luồng sóng trùng kích dâng trào, Triểu Hành vội trốn ra sau lưng Lâm Cảnh Phong.

Chỗ mà chú Tiêu chọn nổ đều là điểm tiếp nối của cửa đá, sau trận nổ nguyên tảng đá khổng lồ nặng ngàn cân chịu tác dụng của sức giật ầm ầm đổ xuống.

Trong phòng là một giá đồng cỡ lớn, trên giá dùng dây đồng để buộc các mảnh ngọc thạch lớn nhỏ không đều, uy lực của trận nổ kia khiến các mảnh ngọc thạch va chạm lẫn nhau, kêu leng keng.

Mọi người yên lặng.

Tạ lão tặc chửi thề mấy tiếng, đứng dậy kiểm tra, chú Tiêu mừng như điên: "Là nhạc khí cổ đại! Lần này được thứ đáng giá rồi!"

Cái giá ngọc thạch kia cao chừng 1m7, từ dưới lên trên chia làm hai tầng, ngọc thạch từ lớn đến nhỏ, mỗi tầng chín miếng, miếng ngọc ngoài cùng bên trái là nhỏ nhất, chưa bằng gan bàn tay.

Chú Tiêu khó có thể tin mà gảy biên khánh* ngọc trên giá, quay đầu liếc nhìn Lâm Cảnh Phong, cười nói: "Có lai lịch gì, em trai nói nghe thử?" [*là một loại nhạc khí cổ, xem hình minh hoa bên dưới]

Triển Hành và Lâm Cảnh Phong nhỏ giọng đối thoại mấy câu, Lâm Cảnh Phong đi qua, nói:

"Biên khánh, tổng cộng có mười tám miếng, chủ nhân trong mộ là một vị vương tộc, thiên tử khánh có ba mươi sáu miếng, vương tộc khánh mười tám miếng, hầu khánh chín miếng"

Tạ lão tặc kích động nói: "Hẳn là còn thứ đáng giá khác, tìm tiếp đi"

Chú Tiêu vội nhìn sang nhĩ phòng bên kia.

Lâm Cảnh Phong đứng trước biên khánh, vùi đầu nhặt chiếc thìa dài một bên giá khánh, Triển Hành theo qua, nói: "Nhạc khí rất lưu hành thời đó, tương truyền Khổng Tử chính là cao thủ chế tạo khánh"

Lâm Cảnh Phong dùng chiếc thìa dài kia gõ gõ lên một miếng ngọc thạch, phát ra âm thanh êm tai.

Cùng lúc đó, y phảng phất nghe được có tiếng động nhỏ vụn nào đấy vang lên từ sâu trong nhĩ phòng, giống như âm thanh của viên châu đồng tròn lướt qua rãnh lõm.

Ở một bên nhĩ phòng, tại một góc chết mà chú Tiêu chưa từng thấy tới, lại có một cái đỉnh đồng xanh nho nhỏ, trong đỉnh đặt vài tấm thẻ đá.

Triển Hành tiến lên nhặt ra, đưa về phía ánh đèn ngoài phòng xem xét, bên trên viết đầy ký hiệu kỳ dị.

Lâm Cảnh Phong hỏi: "Là gì vậy?"

Triển Hành: "Nhạc phổ diễn tấu, thử xem?"

Cậu đón nhận thìa dài, cán gõ nhạc kia không phải vàng cũng chẳng phải ngọc, lúc gõ lên biên khánh lại đưa tới một loạt tiếng vang khe khẽ.

Triển Hành không nghe thấy, nhưng Lâm Cảnh Phong đã nhận ra được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!