Triển Hành gắt gao nhìn toàn bộ sự việc dưới đất.
"Ê, nhóc" Trần Lạc Lạc thấp giọng nói: "Đứng dậy"
Chẳng biết tự lúc nào Trần Lạc Lạc đã lẻn lên đài cao, dùng dao găm Thụy Sĩ cắt đứt dây thừng trên mình Triển Hành, lấy cục vải trong miệng cậu ra.
"Tên cao to đâu? Không phải tôi đã dặn cậu đi theo cậu ta sao?" Trần Lạc Lạc hỏi.
Triển Hành: "Tôi…Tôi không biết, tại sao chị không ngăn cản gã?"
Trần Lạc Lạc túm lấy Triển Hành, nhấn cậu vào trong hồ đá rỗng, nói: "Cẩn thận!"
Triển Hành và Trần Lạc Lạc đè thấp giọng nói chuyện, Vương Song ở giữa đài cao quay đầu nhìn sang, hết thảy đều bình thường.
Trần Lạc Lạc và Triển Hành sóng vai ló đầu ra dòm lén ở bên rìa hồ đá, giáo sư Lý chậm rãi xoay mâm tròn, lại bị Lâm Cảnh Phong sốt ruột đá một cước.
"Mau chút!" Lâm Cảnh Phong mắng: "Đừng có giở trò!"
Lý viện trưởng trấn an nói: "Đợi học sinh của tôi rời khỏi nơi này hết rồi, sẽ lập tức mở ngay"
Vương Song: "Thầy, ông đang ra điều kiện đấy hả?"
Lâm Cảnh Phong nháy mắt ra hiệu cho Vương Song, sau đó nói: "Hiện tại hẳn là bọn họ đã chạy ra khỏi động rồi, ông mở đi"
Trần Lạc Lạc nói: "Nó điên rồi. Kỳ quái, lão già rốt cuộc là muốn gì? Dưới tượng Phật có thứ gì?"
Triển Hành: "Hiện tại làm sao giờ?! Mặc kệ bọn hắn giết người sao?!"
Trần Lạc Lạc: "Chờ, chắc nó sẽ không giết người nữa đâu, ác giả ác báo, đích thân tôi sẽ kết liễu thằng súc sinh này, tạm thời coi coi bọn chúng muốn làm gì"
Lý viện trưởng lại đợi thật lâu mới chậm rãi xoay vòng cuối cùng của vành châm ngôn lục tự qua, cách một tiếng, khởi động một cái cơ quan nào đó dưới lòng đất.
Lâm Cảnh Phong túm cổ áo của Lý viện trưởng, đạp ông xuống bậc thang: "Ông có thể cút rồi"
Lý viện trưởng nghiêng ngã lảo đảo đứng dậy.
"Đoàng!"
Vương Song lại nổ súng, cách mấy chục bước, một viên đạn kết liễu sinh mạng của Lý viện trưởng.
Triển Hành: "!!!"
Trần Lạc Lạc: "Mẹ nó! Đúng là thứ súc sinh!"
Triển Hành: "Đưa súng cho tôi!"
Trần Lạc Lạc: "Bình tĩnh! Cậu chưa được huấn luyện, sẽ không bắn trúng nó đâu!"
Lý viện trưởng không ngừng co giật trong vũng máu, Lý Bân dẫn mấy học sinh còn lại chạy trốn.
Giữa tế đàn chỉ còn sót hai người, Lâm Cảnh Phong và Vương Song, cùng với ba cỗ thi thể.
Lâm Cảnh Phong: "Tiểu Song, cậu không nghe lời"
Vương Song bại hoại cười nói: "Tiểu sư thúc, năm xưa là do tôi quá nghe lời anh, nên mới biến thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ như hiện giờ"
Lâm Cảnh Phong vô tình nói: "Cho nên cậu của năm đó, đã chết rồi"
Vương Song chậm rãi đi tới gần Lâm Cảnh Phong, gã thấp hơn Lâm Cảnh Phong nửa cái đầu, Lâm Cảnh Phong có thể nhìn thấy da đầu lồi lõm của gã, mỗi vết thương đều xúc mục kinh tâm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!