Chương 26: (Vô Đề)

Triển Hành: "Chúng ta đi tiểu đi"

Hoắc Hổ: " Đã tiểu ở bên ngoài rồi"

Triển Hành: "Sao anh không kêu tôi đi chung, tiểu thêm lần nữa hén?"

Trong sơn động có vài người dân Tạng đang hút thuốc nghỉ ngơi, vào mấy ngày trước, dưới chỉ thị của chính phủ bản địa, họ đã mở tầng thứ nhất ở ngoài địa cung, chừa lại cánh cổng lớn thứ hai, rồi không vào sâu hơn nữa.

"Xem ra là một cái cung điện ngầm tương đối lớn" Lý viện trưởng ngẩng đầu, lấy đèn pin chiếu lên vách sơn động, khắp nơi đều là bích họa: "Những thứ này đều là truyền thuyến Mật tông…Ngài, ngài Hoắc! Ngài Triển!"

Triển Hành và Hoắc Hổ đứng dàn hàng hướng mặt vào vách động, ánh mắt Triển Hành hoàn toàn liếc xéo, cả người thiếu điều muốn dán dính lên mình Hoắc Hổ.

Ô ô ô! Lại được thấy rồi! Thiệt to ghê!

"Xin đừng phá hoại văn vật!" Giáo sư Dương tức giận nói.

Triển Hành gật gật đầu, thỏa mãn xoay người qua.

Giáo sư Dương đeo mắt kính gọng đen, mặc bộ tây trang cáu bẩn, rõ ràng chính là một học giả nghèo, nhưng lúc này đã tức giận đến độ không kiềm chế được nữa: "Ngài Triển, xin dừng bước, tôi có vài lời muốn nói với cậu"

Triển Hành: "…"

Giáo sư Dương: "Tuy tôi không lắm tiền như cậu của cậu, cũng chẳng có bất kỳ địa vị gì, nhưng tôi nghĩ tôi có tư cách giáo dục cậu!"

"Thực sự quá không có gia giáo! Cha cậu ở Mỹ không dạy cho cậu bất cứ tri thức nào về việc bảo vệ văn vật sao?" Giáo sư Dương phẫn nộ mắng: "Trên đường đi, tôi cho rằng dù cậu hoạt bát hiếu động, song lòng dạ chung quy vẫn là một học sinh nghiêm túc, tràn đầy khát vọng đối với tri thức, nhưng hiện tại cậu không có lấy một chút tôn trọng đối với việc nghiên cứu, mời cậu ra ngoài!

Lập tức trở về Bắc Kinh đi!"

Lý viện trưởng tiến lên nói: "Được rồi, lão Dương, bớt giận, con nít nó không hiểu chuyện, đang trong thời kỳ phản nghịch thôi mà"

Đám học sinh khoái trá nhìn Triển Hành ăn mắng, Triển Hành ý thức được mình đùa giỡn quá đáng rồi, đành phải ngoan ngoãn chịu mắng.

Giáo sư Dương: "Ông có biết nó làm gì không? Ông xem xem đây là cái gì?!"

Giáo sư Dương chỉ vào một vách đá trống trải, nơi đó có một hình người nhỏ đang nhe nanh múa vuốt: "Triển Tiểu Kiện đã tới chỗ này chơi"

Lý viện trưởng: "…"

Lý viện trưởng nói: "Bỏ đi, nó cũng không có vẽ bậy lên bích họa mà, chỉ là vị trí bên cạnh tảng đá thôi…"

Sắc mặt giáo sư Dương trướng đến đỏ bừng: "Cha cậu còn là chuyên gia giám định cổ vật nữa đấy! Thật quá thiếu giáo dưỡng!"

Triển Hành ngoan ngoãn nhận sai: "Xin lỗi, cháu sai rồi"

Lý viện trưởng hòa giải: "Biết sai mà sửa thì không còn gì tốt hơn, chúng ta tiếp tục đi tới thôi"

Bọn họ ngừng lại trước một cánh cửa to, đám học sinh phẫn nộ nhìn Triển Hành và Hoắc Hổ, Triển Hành thè thè lưỡi.

Hoắc Hổ an ủi vỗ vỗ vai Triển Hành: "Đừng quá để ý, kỳ thực đại ca cũng chẳng có gia giáo gì"

Mọi người: "…"

Lý viện trưởng khụ một tiếng: "Chúng ta sắp sửa tiến vào khu vực trung tâm của địa cung Himalaya, ngay sau cánh cửa này thôi, theo đánh giá sơ bộ thì có ba con đường, hai tòa thiên điện, con đường chính giữa chỉ hướng mật thất của Đức Nhĩ Cổn, cần phải tốn ít nhất ba ngày, ngày đầu tiên chúng ta sẽ quan sát đánh giá địa hình trước, tiếp theo xin các bạn học đừng hành động đơn độc, để tránh thất lạc"

Hoắc Hổ nói: "Theo sau lưng anh, Triển Hành, bên trong có nguy hiểm"

Tất cả mọi người đều sởn gai ốc mà nhìn Hoắc Hổ, Hoắc Hổ tháo mắt kính xuống, cười cười.

Lý viện trưởng cười nói: "Ngài Hoắc lo lắng quá rồi"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!