Chương 25: (Vô Đề)

Triển Hành: "Tiểu sư phụ, gần đây anh sống tốt không?"

Lâm Cảnh Phong: "Sao em lại tới nơi này?"

Triển Hành: "Anh trả lời em một câu, em đáp lại anh một câu"

Từ đầu tới cuối Lâm Cảnh Phong không hề tháo mắt kính ra, thật lâu sau nói: "Người theo bên cạnh em là ai? Vệ sĩ do cậu hai em mời à?"

Triển Hành hỏi: "Anh tới nơi này để làm gì?"

Bọn họ mạnh ai nấy hỏi, đều không muốn trả lời đối phương.

Cuối cùng, Lâm Cảnh Phong thở dài: "Anh tới chấp hành nhiệm vụ sư phụ giao, còn em, vì sao không về nhà? Trước kia đã nói rõ rồi mà."

Triển Hành nói: "Em không muốn trở về lắm, ở lại Trung Quốc nói không chừng còn có thể chạm mặt anh, một khi về New York rồi, chúng ta sẽ bị Thái Bình Dương ngăn cách, biết đâu, sẽ vĩnh viễn không được gặp nhau nữa"

Lâm Cảnh Phong thấp giọng nói: "Trung Quốc lớn như vậy, muốn gặp ai đó giữa biển người mênh mông cũng khó lắm"

Triển Hành mỉm cười: "Chẳng phải lại gặp nhau rồi đó sao?"

Tuyết trắng trải dài ngàn dặm, Triển Hành tiến lên phía trước một bước, Lâm Cảnh Phong lạnh lùng nói: "Tiểu Tiện, đừng qua đây, anh không còn là sư phụ của em nữa"

Triển Hành lại hỏi: "Vì sao anh không về nhà mà lại đi giúp sư phụ anh làm việc?"

Lâm Cảnh Phong thản nhiên nói: "Anh trước giờ chưa từng có nhà"

Triển Hành nói: "Bân tẩu bảo anh về sư môn rồi, có thật không?"

Lâm Cảnh Phong nhíu mày: "Bân tẩu? Làm sao em chạm mặt chị ta?"

Triển Hành: "Bân tẩu ở cùng chỗ với tụi em a, chị ấy đăng ký làm hướng dẫn viên địa phương, phụ trách dẫn đội tới Ali, nhưng trong trận bão tuyết đã tách khỏi tụi em rồi…"

Lâm Cảnh Phong cao giọng nói: "Chừng nào gặp chị ấy, hãy báo với chị ấy rằng tiểu Song còn sống, đã đầu nhập lão già rồi, lần này không phải việc chị ấy có thể nhúng tay vào, không cần lo lắng cho anh, lập tức trở về đi"

Triển Hành mờ mịt cả đầu, lại hỏi: "Nghĩa là sao?"

Lâm Cảnh Phong hỏi ngược lại: "Cục đá mà Miêu tướng quân cho em ở trong ngôi mộ dưới đáy biển, còn ở trên người em không?"

Triển Hành đáp: "Còn, sao thế?"

Triển Hành móc cục đá vuông từ trong túi áo ra, vẻ mặt hơi do dự, Lâm Cảnh Phong nói: "Đưa anh, em đã đồng ý tặng nó cho anh rồi"

Triển Hành cau mày đánh giá Lâm Cảnh Phong, Lâm Cảnh Phong lấy một vật từ trong túi áo gió ra, chính là bạch ngọc long văn bội: "Anh dùng cái này trao đổi với em"

Triển Hành thất vọng nói: "Không cần đâu, cục đá tặng anh đấy"

Triển Hành cho rằng Lâm Cảnh Phong vì muốn gặp mình nên mới đến, Lâm Cảnh Phong nghĩ ngợi một chút liền hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Triển Hành, thấp giọng nói: "Tiểu Tiện, món đồ này rất quan trọng, em giữ lại chỉ dẫn tới những phiền phức không cần thiết mà thôi"

Triển Hành chầm chậm bước lên phía trước, Lâm Cảnh Phong lại nói: "Đừng qua đây"

Triển Hành nói: "Em…em không qua đâu, em đặt nó trên mặt đất, được không?"

Trong lòng Lâm Cảnh Phong dâng lên một trận chua xót nói không nên lời.

Triển Hành đi về phía trước vài bước, đang muốn đặt cục đá vuông xuống thì sau lưng, giọng của Hoắc Hổ vang lên.

"Vật đó không phải của cậu" Hoắc Hổ lạnh lùng nói.

Lâm Cảnh Phong rút khẩu Desert Eagle ra, kéo chốt an toàn, Hoắc Hổ vác một thanh Tạng đao dài gần một mét trên vai, chẳng chút sợ hãi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!