Bân tẩu khoanh tay, dựa tường ngậm điếu thuốc, cùng Triển Hành phun mây nhả khói nhìn nhau một hồi.
"Sao chị không giống với lúc trước vậy?" Triển Hành nói: "Chạy tới đây làm gì?"
Bân tẩu lười biếng nói: "Chuyện về Thiên Diện Hoa, Lâm tam chưa từng nói cho cậu biết à?"
Triển Hành mờ mịt lắc đầu, hỏi: "Cảnh Phong sống tốt không?"
Bân tẩu biến sắc nói: "Cậu cái gì cũng không biết sao? Không biết vậy cậu tới Tây Tạng làm gì?"
Triển Hành sợ hết hồn: "Tôi…tôi thực sự không biết a, tôi chỉ tới du lịch thôi mà, anh ấy cũng ở Tây Tạng sao? Tôi đã bị anh ấy trục xuất khỏi sư môn rồi, không đúng, chúng tôi…"
Trong mắt Bân tẩu toát ra một luồng sát khí, một giây sau, cửa phòng khách sạn bị kéo mạnh ra, Hoắc Hổ mặc đồ ngủ, như một ngọn núi đứng lặng im trước cửa.
"…Chia tay rồi" Triểu Hành nói: "Hổ ca, anh ra đây làm gì"
Hoắc Hổ nói: "Bên ngoài lạnh, mặc thêm áo vào, coi chừng cóng"
Bân tẩu nhìn Hoắc Hổ một hồi, người sau đưa áo len cho Triển Hành, xong xoay người vào trong.
Triển Hành khẩn trương hỏi: "Cảnh Phong xảy ra chuyện gì? Anh ấy bảo tôi về Bắc Kinh, chuyện gì cũng không nói, rồi bỏ đi"
Bân tẩu hoài nghi đánh giá Triển Hành chốc lát, nói: "Vậy, chuyện này không được nói với bất cứ ai, biết chưa?"
Triển Hành gật gật đầu, Bân tẩu lạnh lùng nói: "Hiện tại cậu đã không còn là đồ đệ của Lâm tam nữa, quản cho tốt cái miệng của cậu, nếu tiết lộ cho người ngoài, điển hình là cái tên cao to mới nãy dù chỉ một từ, tôi sẽ giết cậu"
Triển Hành cười cợt nhả, hoàn toàn không để lời uy hiếp của Bân tẩu vào lòng, dán sát qua hỏi: "Chị thì sao, chị tới Lhasa làm gì? Cảnh Phong cũng ở Lhasa à? Mấy người có kế hoạch gì?"
Bân tẩu ném tàn thuốc: "Chuyện này không thể nói rõ được, tiểu Song còn sống, tôi nghi Lâm tam lại quay về sư môn rồi. Tốt nhất cậu hãy lập tức trở về Bắc Kinh đi"
Triển Hành đột nhiên hiểu ra: "À, ra là vì tiểu Song, cậu ta chưa chết sao?"
Bân tẩu thực sự không có cách nào ứng phó Triển Hành: "Không quay về, coi chừng cái mạng nhỏ của cậu sẽ phải bỏ lại chỗ này, vĩnh viễn cũng không quay về được nữa"
Triển Hành thất vọng trong lòng, nhưng hãy còn mạnh miệng: "Tôi đi chơi là việc của tôi, anh ta bận là việc của anh ta, liên quan gì tới tôi"
Bân tẩu đánh giá Triển Hành: "Quên đi, nể tình Lâm tam, khuyên cậu một câu, có chuyện gì cũng đừng can thiệp vào, hãy cứ trốn sau lưng tên cao to kia"
Bân tẩu xoay người bỏ đi.
Triển Hành về phòng nằm sấp, Hoắc Hổ lật sách sang trang kế, thờ ơ hỏi: "Em trai, chia tay với ai thế?"
Triển Hành: "Không có gì, meo! Meo! Meo meo meo meo!! Meo con em mi! Ngủ!"
Hôm sau:
"Thiên Diện Hoa." Hoắc Hổ nói: "Nghĩa là người phụ nữ có một ngàn thân phận"
Lúc này Triển Hành mới bừng tỉnh đại ngộ.
Rạng sáng ngày đông giá rét, trời còn chưa tỏ bọn họ đã thức dậy, mùa đông ngày ngắn đêm dài cộng thêm lệch giờ, đã chín giờ rồi mà khắp nơi đều còn tối mịt.
Hiệp hội Phật học Tây Tạng và Hiệp hội nghiên cứu văn hóa cho đội thám hiểm hai chiếc xe jeep cũ cà tàng, trong thời tiết nước đóng băng này, hết thảy trang bị đều đầy đủ. Trên xe chất đầy vật tư, đúng chín giờ chở đội thám hiểm lên đường tới Ali.
Cây cối phía xa tựa như quỷ ảnh nặng nề, đội thám hiểm bị chia thành hai tốp, Triển Hành, Hoắc Hổ và bốn nam sinh ngồi trên một chiếc xe trong đó.
Hoắc Hổ thân cao 1m9 chen lên, buồng xe lập tức muốn nổ tung.
Lò sưởi, nhiên liệu thể rắn cùng với lều bạt chứa trong cốp xe không vừa, nên bị nhét ở ghế sau, sáu người ngồi rất không thoải mái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!