Chương 2: (Vô Đề)

Tây An, đồn công an trạm xe lửa.

Trong trạm có một vị cảnh sát trẻ hơn hai mươi tuổi, bộ dáng thật tuấn tú, là cảnh thảo* của đồn công an nhà ga. [*ý nói anh này đẹp trai nhất đồn cảnh sát]

Triển Hành như một gốc cà héo, còn Lâm Cảnh Phong thì như chậu xương rồng bà chẳng chút biểu cảm.

Nhân viên cảnh sát: "Bao nhiêu tuổi?"

Triển Hành: "Mười bảy"

Nhân viên cảnh sát: "Giới tính"

Triển Hành: "…"

Nhân viên cảnh sát: "Trong ví tiền có cái gì?"

Triển Hành: "Có hai tấm thẻ, một tấm là thẻ vàng Vista, một tấm là thẻ thường Mastar, trong thẻ có…"

Nhân viên cảnh sát: "Ngừng. Còn gì nữa không?"

Triển Hành: "Có ảnh chụp chung của ba người đàn ông và một bé gái…"

Nhân viên cảnh sát: "Miêu tả cụ thể chút"

Triển Hành: "Ảnh chụp hai người đàn ông trưởng thành, tôi, và một bé gái, bé gái là em tôi, ví tiền rất lớn, trong ví còn có hộ chiếu của tôi, mấy trăm đồng nhân dân tệ, một ít dollar Mỹ…"

Triển Hành nháy mắt phát điên: "Trời ơi! Tôi phải làm sao bây giờ! Hộ chiếu của tôi mất rồi! Làm sao xuất cảnh? Tôi muốn về nhà!"

Nhân viên cảnh sát: "…"

Triển Hành: "…"

Triển Hành: "Con mẹ nó chứ sao lại gặp phải chuyện như vậy, cứ nhắm vào ông đây!"

Nhân viên cảnh sát: "Yo, nhóc con nói giọng Bắc Kinh xuôi tai thật nha! Quốc tịch Mỹ à? Sinh ra ở Mỹ, lớn lên ở Mỹ? Cha mẹ cậu đều là dân di cư hả?"

Triển Hành uể oải nói: "Cậu hai tôi là người Bắc Kinh, còn dì út ở Đông bắc Gada…Quên đi quên đi không nói nữa!"

"Đều tại anh ta!" Triển Hành nóng máu chỉ tay, ở bên bàn khác, Lâm Cảnh Phong ngồi im re như sét đánh cũng chả thèm động.

Lâm Cảnh Phong dường như có chút mất kiên nhẫn, nhưng nhân viên tàu là một bác gái nhiệt tình, căn cứ theo nguyên tắc tận trách đối với bạn bè quốc tế_____mặc dù Triển Hành nhìn cỡ nào cũng thấy không giống người Mỹ, nhưng cậu năm lần bảy lượt lặp đi lặp lại, ví tiền mất rồi hộ chiếu mất rồi, là muốn mời đại sứ quán nước Mỹ ra mặt giải quyết đây mà.

Cho nên bác gái phục vụ tàu liền một hơi tóm luôn Lâm Cảnh Phong đưa vào đồn cảnh sát nhà ga, mà Lâm Cảnh Phong là người đàn ông hoàn mỹ trong mắt phụ nữ, đương nhiên không dám động tay động chân với bác gái.

Hơn nữa, ai kêu lúc đầu vẻ mặt y đáng nghi làm chi (?), vừa vặn có người đưa đầu ra đội khạp.

Nhân viên cảnh sát hỏi Lâm Cảnh Phong vài vấn đề, Lâm Cảnh Phong dùng giọng Tây An đáp: "Nga* không biết" *[từ địa phương, nghĩa là "tôi"]

Nhân viên cảnh sát nghe thấy giọng Tây An, bèn đăng nhập thẻ căn cước của Lâm Cảnh Phong, làm một bản ghi chép, xong nói: "Được rồi"

Triển Hành: "…"

Triển Hành: "Cái gì được rồi?! Là sao?"

Nhân viên cảnh sát: "Nhóc à, chúng tôi đã lập hồ sơ rồi, có tin tức sẽ thông báo cho cậu biết, xin hãy giữ cho di động luôn mở máy mọi lúc mọi nơi"

Triển Hành gầm thét: "Vậy ví tiền của tôi thì sao? Ví tiền phải làm sao bây giờ?!"

Nhân viên cảnh sát: "Haizz, ngài Triển, bảng thông báo trên tàu nhắc nhở ngài những gì vậy? "Xin quý khách lưu ý tiền bạc của cải tùy thân", ở Mỹ lâu quá nên ngay cả tiếng Trung cũng nhìn không hiểu hả? Sao tôi nhớ vấn đề trị an bên Mỹ cũng chặt chẽ lắm mà, không có thói quen che kín ví tiền khi ra ngoài ngồi tàu ngầm à? Nghe nói…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!