{Đây là phiên ngoại xuất bản của truyện Thuyền Trung Quốc vượt đại dương (Phiêu dương quá hải Trung Quốc thuyền, couple Triển Dương x Lục Thiếu Dung), kể về cố sự lúc nhỏ của Triển Hành}
"Dương Dương, anh bắn chưa?"
Lục Thiếu Dung ở ngoài phòng hiến t*ng trùng hô.
Triển Dương: …
Lục Thiếu Dung đắc ý nói:
"Em đã bắn tự nãy giờ rồi đấy! Anh mau lên chút, ai cũng chờ kìa"
Triển Dương điên cuồng quát:
"Đừng có lớn tiếng vậy chứ! Em muốn chết hả?"
Lục Thiếu Dung nói:
"Sợ gì, xung quanh đây đâu có ai hiểu tiếng Trung"
Triển Dương ở bên trong nói:
"Đừng nói chuyện! Tránh ra! Em ở ngoài làm anh khẩn trương lắm!"
Lục Thiếu Dung đi dạo, năm phút sau đi qua cùng với mẹ Triển, mẹ Triển nói:
"Dương Dương, con bắn…Con xong việc chưa?"
Triển Dương oán hận nói:
"Chưa xong! Mấy người tránh ra hết cho tôi! Lập tức! Ngay lập tức!"
Triển Dương lật một cuốn tạp chí Playboy ra nhìn không chớp mắt, tay phải cấp tốc hoạt động lên xuống fap fap fap, găng tay cao su sau khi khử trùng xong có cảm giác hết sức kỳ quặc, đa phần trên tập ảnh đều là thân thể phụ nữ, mấy thứ này thật sự khiến Triển Dương không dậy nổi hứng thú.
Hắn đóng bộp sách lại, hướng về phía gian phòng trống trải bắt đầu chuyên tâm bắn súng.
Tháng thứ ba sau khi thuận lợi tốt nghiệp tại châu Âu xong, Lục Thiếu Dung quay về New York, chính thức giữ chức nhân viên phân tích tư liệu trong viện bảo tàng sinh vật quốc gia, phần công việc này hết sức nhẹ nhàng, không chiếm mất bao nhiêu thời gian của y.
Y chỉ cần nhập vài tư liệu khoa học cũ vào máy tính theo dạng văn bản, chèn thêm phần phân tích, thuyết minh của mình, rồi post lên trang của web viện bảo tàng là coi như hoàn thành nhiệm vụ, viện bảo tàng yêu cầu Lục Thiếu Dung như sau: giải thích thông tục dễ hiểu, để thị dân bình thường hiếm khi quan tâm tới khoa học sinh vật và lịch sử nhân loại sau khi xem xong sẽ cảm thấy hứng thú.
Ngoài ra, mỗi tháng Lục Thiếu Dung phải tới viện bảo tàng tham gia vài cuộc hội nghị.
Vấn đề mà viện bảo tàng đề cập tới là khảo cổ học, sinh vật học và hải dương học, Lục Thiếu Dung tương đối có hứng thú đối với khảo cổ, vốn định tốt nghiệp xong quay về Trung Quốc học chuyên sâu, nhưng cha Triển lại cho rằng kỹ năng tri thức phải lấy thực tiễn làm nền trước, nhưng nguyên nhân chính mà cha Triển không nói ra miệng đó là do mẹ Triển cứ khăng khăng dông dài_____muốn ẵm cháu.
Hôn cũng đã kết rồi, học cũng đã xong rồi, vấn đề thành gia lập nghiệp đã được giải quyết, tới phiên chuyện nối dõi tông đường, về điểm này thì xem ra tư tưởng của cha mẹ Triển gia vẫn tuân theo lề lối truyền thống.
Lục Thiếu Dung biết chuyện này không thể chậm trễ được, cũng không phải vấn đề nhỏ bé như hiến t*ng trùng là xong, sau một thời gian thương lượng cùng Triển Dương bèn quyết định muốn có đứa bé.
Mẹ Triển vốn đang giữ chức trong bệnh viện lớn ở New York, hơn nữa còn có bạn thân đang nghiên cứu y học di truyền, thế là việc lấy mẫu gene cơ thể cha, thụ tinh trong ống nghiệm chính thức được lên lịch trình.
Người phụ trách mang thai hộ đã chuẩn bị ổn thỏa, là một phụ nữ Châu Mỹ La Tinh mới di dân, còn tế bào trứng là của một người phụ nữ không biết tên khác hiến cho, trong nhân tế bào không có gene của cơ thể mẹ.
Hết thảy đều đã chuẩn bị đâu ra đó, chỉ chờ mẻ t*ng trùng tươi mới của Triển Dương và Lục Thiếu Dung nữa thôi.
Mẹ Triển thổn thức nói:
"Năm đó mẹ và mama con đều sinh ra các con ở Nhân An Hương Cảng, không ngờ mới chớp mắt mà các con cũng sắp có baby rồi"
Lục Thiếu Dung cười nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!