"Meo_____!"
"Tôi nghe nữa rồi! Mấy người có nghe không?" Triển Hành hưng phấn la lên, "Ê, ê, nghe kìa, tôi không có lừa mấy người a!"
"Được rồi được rồi, biết rồi" Lâm Cảnh Phong nói: "Im miệng"
Thông đạo vốn chật hẹp, Triển Hành vừa la lên liền tạo thành tiếng ong ong trong không gian nhỏ bé, ồn đến nỗi Lâm Cảnh Phong choáng váng cả đầu, không cách nào phán đoán được.
Nếu mèo đã có thể đi qua thì hẳn không có cơ quan, nơi này an toàn, mọi người dùng cả tay lẫn chân chậm rãi bò trong thông đạo, từ trong bóng tối truyền tới tiếng vuốt mèo đang cào thứ gì đó.
Triển Hành: "Nó đang làm gì vậy? Cào quan tài hả?"
Câu kia vừa dứt, ngoại trừ Lâm Cảnh Phong thì tất cả mọi người còn lại đều dựng thẳng hết tóc gáy.
Kiến Vĩ gần như sụp đổ cầu xin: "Đừng nói nữa mà_____người anh em!"
"Ừm ừm ừm" Triển Hành gật đầu, thông đạo chuyển hướng xéo lên, Triển Hành nhấc mông Trương Soái, nói: "Đi lên!"
Trương Soái bò lên mặt đất trước nhất, đó là một căn mộ thất càng rộng rãi hơn, bên trong mộ thất trống rỗng, hắn ném ống đèn đầu tiên ra, ánh sáng lạnh lẽo men theo mặt đất lăn vào góc tường, trong góc có không ít mảnh vụn vỡ.
"An toàn, có thể lên được rồi" Trương Soái đứng dậy nói: "Trong phòng mộ này hoàn toàn không có cơ quan"
Ba lô của Triển Hành vướng trong thông đạo, cả nửa ngày mới chống người đứng dậy nổi, Lâm Cảnh Phong ở bên dưới nói: "Cẩn thận chút vẫn tốt hơn"
Triển Hành đứng thẳng người dậy, bước theo kiểu bắn cung*, cầm ống neon trong tay kêu: "Meo_____" [*xem hình minh họa bên dưới]
Con mèo chạy tới đây không đáp lại, Triển Hành loáng thoáng nhìn thấy một chiếc giường gỗ dài ngay chính giữa mộ thất, có một người đang nằm trên đó.
Trong bóng tối lại có hai đốm màu xanh biếc đang lấp lóe.
Triển Hành: "Chỗ đó có một người"
Lâm Cảnh Phong đi lên nền gạch: "Đúng là một cỗ thi thể, xác ướp đời Hán"
Y dùng đèn pin chiếu rọi, trên người xác ướp tỏa phản quang màu bạc, mặc khôi giáp. Lâm Cảnh Phong lại ngước đầu nhìn lên trần nhà: "Nơi này vẫn chưa phải là điểm giữa nhất của mộ thất, chỉ là một căn nhĩ thất hình tròn trên tầng hai, cận kề bên trong thôi"
Trong góc lân cận có bốn pho kim đồng tiên nhân, càng quỷ dị hơn chính là, không có đèn.
Trương Soái kiểm tra xung quanh, lấy làm lạ hỏi: "Sao ngay cả một ngọn đèn cũng không có vậy?"
Lâm Cảnh Phong tiến lên thăm dò xác cổ, tiếp lấy ống đèn của Triển Hành, bắt đầu chiếu rọi từ một đầu của chiếc giường nhỏ.
"Không có quan tài" Lâm Cảnh Phong nói.
Triển Hành: "Một vài ngôi mộ đời Hán không có quan tài, có người thích trực tiếp nằm trên giường hơn…Wow, đây là nón giáp?"
Trương Soái nói: "Tam gia, chỗ này có bích họa!"
Lâm Cảnh Phong không quay đầu lại, Kiến Vĩ lập tức theo qua, đứng sau lưng hai người, không tin tưởng mà nhìn Lâm Cảnh Phong, Lâm Cảnh Phong nói: "Lâm Tam trước giờ không đụng vào thi thể, cậu cứ yên tâm, sẽ không thuận tay cuỗm trang sức tùy táng trên thi thể đâu"
Chỗ Lâm Cảnh Phong chiếu vào hiện ra một đôi giày bó bằng sắt luyện.
Triển Hành nói: "Đương thời có rất nhiều binh sĩ đã đổi sang mang ủng da, ủng sắt không tiện hành động, rất dễ tăng gánh nặng cho lũ ngựa, sức lực của người này…"
Lâm Cảnh Phong từ tốn nói: "Sức lực phỏng chừng rất mạnh"
Trương Soái và Lệ Lệ đã tụ tập lại, Lâm Cảnh Phong dời ống đèn một đường lên đến bắp chân, bắp đùi, phần háng của thi thể.
Triển Hành nuốt nước miếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!