Lâm Cảnh Phong lùi đến cuối cầu đá, bắt đầu khom người vọt mạnh, tim Triển Hành muốn thót lên tới cổ họng, Lâm Cảnh Phong giẫm mạnh một cước, giang hai cánh tay giống như ưng xám giương cánh giữa không trung, lao về phía đại môn cách xa mười mét.
Thân ở trên không, Lâm Cảnh Phong nhạy bén vung tay ném móc câu ba chia ra, quấn lên thân một pho kim đồng tiên nhân bên trong cửa, kế tiếp níu dây thừng thuận thế lay một cái, rơi xuống.
A! Triển Hành vội chạy lên nhìn xuống.
Lâm Cảnh Phong giẫm hai chân dưới bệ đá, thu dây thừng, trèo lên không gian đối diện.
Thế nào! Trương Soái hô.
Qua đây đi Giọng của Lâm Cảnh Phong tạo thành tiếng vang trong thạch thất, có vẻ không gian trong mộ huyệt còn bao la hơn.
Y cột một đầu dây thừng vào vật nặng rồi ném lại, hình thành một chiếc cầu dây ở cuối cầu đá và đại môn, Triển Hành buộc balô của bọn họ lên, bốn người men theo dây thừng chậm rãi bò qua.
Trong cổng đồng là một hành lang nằm ngang, Lâm Cảnh Phong cột ba lô lên lần nữa, cài chặt đai lưng, Triển Hành bê chân đèn trong hành lang lên, nó có thể di chuyển.
Không có cơ quan Lâm Cảnh Phong hơi trầm ngâm, dọc đường thắp đèn dầu trong lối đi, rốt cuộc không còn tối tăm u ám nữa.
"Cô không mang balô qua à?"
Lâm Cảnh Phong nói:
"Lát nữa không chừng phải mở khóa"
Lệ Lệ nói:
"Đều ở trong túi hông này, trong ba lô của hai người các anh đựng gì thế?"
Lâm Cảnh Phong thờ ơ nói: Trang bị dã ngoại
Còn cậu ta thì sao? Lệ Lệ bĩu môi về phía Triển Hành đang nhìn đông nhìn tây, Triển Hành lấy một miếng khô bò ra, bóc giấy ăn.
"Bánh trứng, mì gói, coca, khô bò…" Lâm Cảnh Phong không chút biểu cảm nói.
Tiền công y cấp cho Triển Hành, Triển Hành toàn dùng để mua quà vặt nhét vào trong ba lô, khiến nó thoạt nhìn thì to phình, nhưng không nặng chút nào, vừa vặn lúc leo núi lừa được lòng đồng cảm.
Lệ Lệ bật cười:
"Hai thầy trò các anh thật thú vị"
Triển Hành bộc lộ tài năng, Lệ Lệ thay đổi cách nhìn về cậu rất nhiều, môi trên của cậu đụng đụng môi dưới, độ chính xác của một thoáng tạo thành rung động này không kém gì kiểu phi tiêu xa mười mét.
"Ê, nhóc, cậu học được bản lĩnh đó ở đâu vậy?"
Triển Hành lưu manh cười cười, ném ra một miếng khô bò, nó rớt ngay vào trong áo ngực của Lệ Lệ.
Lệ Lệ trợn trừng hai mắt, đang muốn nổi đóa thì Lâm Cảnh Phong vội nói:
"Tiếp tục tiến lên, cần nghỉ ngơi sao?"
Hai người tỏ ý không cần, Lâm Cảnh Phong đi đầu, chậm rãi tiến vào bên trong.
Động trộm thình lình hạ xuống tại rìa ngoài cùng của cả nền đất, thông đạo bên ngoài mộ huyệt trải dài, những nơi đã đi qua Lâm Cảnh Phong đều thắp đèn dầu lên, dọc theo lối rẽ bên ngoài đi thẳng tới, Lâm Cảnh Phong cũng bắt đầu cảm thấy hơi nan giải.
Đi thật lâu, bọn họ thấy trước mặt có ánh sáng, phát hiện được một ngọn đèn dầu.
Y ngừng bước, thấy trên đế đèn có ký hiệu do chính mình để lại.
Lạc rồi hả? Trương Soái cảnh giác hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!