Chương 8: (Vô Đề)

"Ngươi là chủ nhân của ta, con chu tước đó bỏ rơi ngươi, chính là sỉ nhục bổn tôn, chờ bổn tôn gặp nó, nhất định sẽ xé nó thành từng mảnh làm món cung bảo kê đinh!"

Ui chà, con rắn hoang dã này còn biết món cung bảo kê đinh?

Ban đầu ta giận vì hắn ta nổi cáu vô cớ, nhưng lại vì hắn ta mà tức giận bất bình thay ta mà ngay lập tức hạ giận, thậm chí có chút vui mừng và cảm động.

Con rắn này tính khí lớn thật, nhưng cũng khá bảo vệ chủ, cũng... khá có tầm nhìn.

Trong lòng ta có chút ngọt ngào.

Biết ta nuôi chu tước mười năm, con rắn bắt đầu ghen tị, việc đầu tiên là xông vào sân hóa thành con rắn lớn, há mồm to ngoạm đứt cây ngô đồng trồng trong sân.

Còn ép ta dọn dẹp hết những thứ của chu tước trước đây, tất cả đều phải vứt bỏ.

Ta bị làm phiền đến chết.

Con rắn vẫn không hài lòng, thè lưỡi khắp nơi ngửi mùi, hễ thứ nào dính hơi thở chu tước đều bị hắn ta tìm ra và vứt đi.

Đồ đạc trong sân của ta, nhờ phúc đó mà giảm đi hơn một nửa.

Nhìn căn phòng trống trơn, ta cả giận mà không dám nói.

Thấy hắn ta còn muốn tiếp tục làm loạn, trong lúc nguy cấp, ta chộp lấy một thứ trong hộp bên cạnh đưa cho hắn:

"Tặng ngươi, đừng có nổi giận nữa."

Con rắn hóa thành hình người, nhận lấy đồ nói: Tặng ta ư?

Lúc này ta mới nhìn rõ, thứ ta vô tình đưa cho hắn là một cái túi thêu ta đã làm nhiều năm trước cho chu tước.

Đường kim vụng về, họa tiết méo mó.

"Ngươi thêu cái gì lên đây thế?" Người đàn ông cầm túi thơm nhìn nhìn.

Là rắn. Ta nói.

Thực ra ta thêu là cổ và đầu của chu tước, nhưng lần đầu tiên thêu thùa, tay nghề quá kém, nhìn giống y chang rắn.

Tên rắn tính khí thất thường lập tức vui vẻ: 

"Hóa ra ngươi thích rắn."

Ta nịnh nọt:

"Ta cũng thích rồng nữa."

"Rồng và rắn là chung một nhà."

Con rắn nheo mắt, cuối cùng hài lòng, bò đến dùng nửa thân dưới quấn quanh cơ thể ta, cảnh báo:

"Nghe đây, đời này ngươi chỉ được có một mình ta mà thôi đấy."

Vâng vâng vâng.

Ta thuận theo đồng ý qua loa, trong lòng nghĩ mau chóng trở thành tộc trưởng, sau đó kéo dài tuổi thọ rồi đường ai nấy đi với con rắn này.

Hắn ta đúng là có tầm nhìn, nhìn một cái liền thấy được phẩm chất tốt đẹp của ta, nhưng cũng quá tùy hứng, quá khó nuôi.

08.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!