Chương 4: (Vô Đề)

Tổ tiên dặn dò, tuyệt đối không được phá trận pháp, càng không được nghe hắn dụ dỗ mà kết khế ước, nếu không trận pháp sẽ bị phá, hắn sẽ thoát ra.

Chúng ta luôn ghi nhớ lời tổ tiên.

Không ngờ, thần hồn của Nam Cung Cẩn sau ngàn năm lại hóa thành con rắn nhỏ trốn ra khỏi trận pháp, dụ dỗ ta kết khế ước, từ đó đưa hắn ra khỏi trận hồn diệt.

Nếu để người khác biết, tội của ta sẽ lớn lắm.

Nhưng bây giờ mọi chuyện đã xong...

Ta đau đầu.

"Ta đã lang thang trong rừng nhiều năm, hy vọng có người kết khế ước với ta, nhưng không ai để ý đến ta vì ta quá yếu." 

Giọng Nam Cung Cẩn đầy cảm thán,

"Nếu không có ai kết khế ước với ta, giúp ta rời khỏi trận hồn diệt, chẳng bao lâu nữa ta sẽ hồn phi phách tán. Ta đã tuyệt vọng rồi, không ngờ ngươi lại chọn ta."

Ta liền nói:

"Nếu ta là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi không được g.i.ế. c ta!"

Con rắn nhỏ cười khẽ, xoay mình:

"Sao có thể? Ngươi là chủ nhân của ta mà."

Hai chữ chủ nhân được nói chậm rãi, kéo dài.

Giọng nói của hắn mang chút nhịp điệu cổ xưa, trầm thấp dễ nghe, pha lẫn vài phần quyến rũ.

Làm cho người nghe không hiểu sao lại đỏ mặt.

Thấy hắn có vẻ không có ý định g.i.ế. c ta, ta thở phào nhẹ nhõm, to gan hỏi:

"Vậy ngươi có thể giúp ta một việc không? Giúp ta đoạt lấy vị trí tộc trưởng?"

Nam Cung Cẩn có thể bỏ qua sức mạnh của khế ước, ta và hắn kết khế ước không thể hoàn toàn khống chế hắn.

Nói cách khác, hắn có thể giải khế ước bất cứ lúc nào mà rời đi.

"Làm tộc trưởng tộc Thiên Linh?" Con rắn nhỏ ngẩng đầu, lưỡi đỏ chẻ đôi xì xì.

Được thôi.

Ta vừa định thở phào, hắn lại nói:

"Nhưng ngươi phải nuôi dưỡng ta trước."

Hả?

Nam Cung Cẩn nói:

"Bị trấn áp quá lâu, bây giờ ta rất yếu."

Ta liền vỗ ngực: Không thành vấn đề.

Thế là, ta và Nam Cung Cẩn đạt được thỏa thuận.

Ta nuôi hắn, hắn giúp ta lên làm tộc trưởng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!