Chương 2: (Vô Đề)

Ta như bị sét đánh, giọng run rẩy:

"Chu Tước, ngươi đã hứa làm triệu hoán thú của ta!"

"Biết rồi, không cần ngươi phải nhắc!"

Hắn ghét bỏ nhìn ta một cái, hóa thành nguyên hình bay lên cây ngô đồng.

Cây ngô đồng rất cao, cao đến mức ta không thể leo lên được, cũng không nhìn thấy hình bóng của hắn.

Mỗi lần ta ngước lên nhìn, đều như đang nhìn bầu trời xa xôi không thể chạm tới.

Để giữ chân Chu Tước, ta càng đối tốt với hắn hơn.

Tuy nhiên, chẳng có tác dụng gì.

Trong mắt hắn, ta là kẻ vô dụng, cũng không có cố gắng, suốt ngày chỉ biết quanh quẩn bên hắn.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt mười năm đã qua.

Tống Doanh tu vi tăng tiến nhanh chóng, trở thành ngôi sao sáng nhất.

Từ nhỏ nàng ấy đã bộc lộ tài năng phi phàm, những năm gần đây, tài năng của nàng ấy dường như càng cao, bỏ xa mọi người phía sau.

Tuổi còn nhỏ, danh tiếng đã lan khắp giới tu chân.

Còn ta trở thành kẻ bị mọi người cười nhạo, chỉ là thánh nữ vô dụng, chiếm chỗ mà không biết làm gì.

Ngày Tống Doanh trưởng thành, nàng ấy bước vào rừng yêu thú, trở về sau khi khế ước với hai con yêu thú cấp cao, gây chấn động toàn bộ Thiên Linh Sơn.

Phải biết rằng, yêu thú cấp càng cao, tính độc chiếm càng mạnh.

Khế ước với một con, nó sẽ không cho phép chủ nhân khế ước với con thứ hai.

Từ xưa đến nay, những người có thể khế ước với nhiều yêu thú cấp cao đều là những người cực kì xuất chúng, thiên tư cực cao.

Chỉ có như vậy, mới khiến yêu thú cam tâm tình nguyện phục tùng, mà không tấn công lẫn nhau.

Tiếng hô hào từ tộc nhân yêu cầu Tống Doanh làm tộc trưởng ngày càng cao, ta phải chịu đựng áp lực không thể tưởng tượng nổi.

Lại thêm một năm, cuối cùng ta đã trưởng thành.

"Chu Tước, chúng ta khế ước đi."

Ta không chờ đợi được nữa, dẫn Chu Tước đến tế đàn khế ước để thực hiện nghi thức.

Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng.

Cờ bay phấp phới, người trong Thiên Linh Sơn đều đến xem.

Trước sự chứng kiến của mọi người, ta cắt ngón tay, nhỏ m.á. u xuống tế đàn, sau đó thúc giục Chu Tước cũng nhỏ máu.

Chu Tước không động đậy.

Hắn do dự một lúc lâu, mới nói:

"Tống Huyên, ta không muốn."

03.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!