Lúc thêu cái này, ta đã bỏ ra vài ngày, hai tay bị kim đ.â. m đầy vết thương, nhưng Chu Tước lại không thèm liếc mắt một cái.
Không biết tại sao ta lại vẫn giữ cái túi thơm này.
Có lẽ, trong lòng ta vẫn chưa từng buông bỏ.
Thấy con rắn nhỏ quý trọng túi thơm này, thiếu sót trong lòng ta dường như đã được bù đắp.
Giờ đây cùng với túi thơm bị xé thành từng mảnh, ta cũng buông bỏ được một số gánh nặng.
Con rắn nhỏ cuộn trên cánh tay ta nghỉ ngơi, ta cầm kim chỉ thêu túi thơm.
Căn phòng yên tĩnh, rất đỗi yên bình.
Không biết đã qua bao lâu, đêm đã khuya.
Có người bỗng gõ cửa sổ của ta.
Ta đứng dậy, mở cửa sổ.
Chu Tước đứng bên ngoài, ánh trăng phủ lên gương mặt đẹp của hắn.
Trước đây ta từng nghĩ hắn là người đẹp nhất, giờ đây, người đẹp nhất đang cuộn trên cánh tay ta.
Ngươi muốn gì? Ta hỏi.
Chu Tước lặng lẽ nhìn ta một lúc.
"Có thể ra ngoài đi dạo không?"
Không đi. Ta từ chối.
Chu Tước ngỡ ngàng, sau đó nói:
"Ngươi thật sự vô tình với ta rồi sao?"
Ta không kìm được cười lạnh:
"Ai là kẻ bội tín? Ai là kẻ bỏ rơi ta? Ngươi là yêu thú của Tống Doanh, ba lần bảy lượt chạy đến tìm ta, không sợ nàng ta giận sao?"
Chu Tước mặt mày buồn bã, một lúc sau mới nói:
"Nàng ấy còn có yêu thú khác, sẽ không giận, chỉ lạnh nhạt với ta thôi."
Ta nhướng mày.
Chu Tước lại nói:
"Ta sai rồi, trước đây nghĩ rằng nàng ta thích ta, lại dịu dàng và tài năng, ở bên nàng ta lâu mới biết, nàng ta chỉ thích những gì có ích cho mình."
Ta nghi hoặc:
"Ngươi không có ích với nàng ta? Không phải chứ, nếu không nàng ta đã không ba lần bảy lượt dụ dỗ ngươi."
Chu Tước cười khổ:
"Có lẽ, việc ta làm không hợp ý nàng ta..."
Nghe vậy ta liền hiểu ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!