Bởi vì cửu điện hạ ngủ rất sâu, Tiết Vọng Kinh và thống lĩnh thị vệ không dám quấy rầy, nhẹ nhàng buông màn trướng xuống liền rón ra rón rén mà rời khỏi tẩm cư.
Hữu Xu bị chủ tử ôm chặt vòng eo, dù muốn đi cũng đi không được, chỉ có thể nhắm mắt dưỡng thần theo. Bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến tiếng ve kêu, lại có tiếng gió thổi qua ngọn cây ào ào, rất thôi miên, bất quá chỉ giây lát, cậu cũng ngủ như chết, mở mắt lần nữa, bên ngoài đã là một mảnh trời hồng mây tía, ánh mặt trời cũng từ rực rỡ vàng óng ánh chuyển thành màu trắng ảm đạm.
Hữu Xu há mồm ngáp một cái nho nhỏ, sau đó quay mặt quan sát chủ tử. Hắn trong lúc ngủ say biểu tình điềm đạm, mặt mày trầm tĩnh, giống hệt nam nhân ôn nhu như nước nhưng cũng lạnh lùng như gió đời trước.
Nhưng Hữu Xu biết đây chẳng qua chỉ là bề ngoài, một khi hắn mở mắt ra, sắc bén giấu trong con ngươi mang lại có thể làm người ta tổn thương.
Tuy rằng có cùng một linh hồn, nhưng chung quy thì bọn họ biến thành thân thể độc lập khác nhau. Hữu Xu thích chủ tử kiếp trước, cũng thích chủ tử hiện tại, bất luận hắn biến thành bộ dạng gì, đều thích.
Cảm giác phạm sai chịu tội cùng với cảm giác vui sướng mất mà có lại đan xen trong lòng, làm cậu chậm rãi đỏ hốc mắt.
Cậu hãy còn phát ngốc một lát, ánh mắt rốt cuộc ngừng lại trên đôi môi hồng nhuận của chủ tử. Không biết sao, cảnh tượng lần cuối cùng gặp nhau ở kiếp trước không ngừng thoáng hiện trong đầu, làm tim cậu ngứa ngáy, làn da nóng lên.
Cậu bụm mặt tự nói với mình đừng nghĩ nhiều, nhưng bất luận như thế nào cũng không đè nén được khát vọng bỗng nhiên dâng lên trong lòng.
Hiện tại cậu đã không cần long tân hoặc là long tinh nữa, nhưng khi có cơ hội thu lấy, lại không cách nào ức chế cái xúc động này. Chẳng lẽ ăn nhiều sẽ nghiện sao? Nghiện thì như thế nào?
Dù sao thì đối với mình cũng trăm lợi mà không một hại, nếu không thừa dịp chủ tử ngủ nếm thử, ước chừng liền không có cơ hội. Hữu Xu ôm đầu, từ từ nhắm hai mắt, biểu tình giãy dụa.
Hương vị long tân trong veo bị ký ức câu về, làm cổ họng cậu tự dưng phân bố ra rất nhiều nước bọt, mà quá trình thu lấy long tinh kích động lại càng không cách nào tự ức chế được nhiều lần tái diễn ở trong đầu.
Do dự ước chừng một khắc đồng hồ, tình cảm rốt cuộc chiến thắng lý trí, cậu đột nhiên mở mắt, nhìn về phía chủ tử, lại phát hiện không biết khi nào, mình đã dịch đến gần như vậy, lại cúi xuống nửa tấc nữa là có thể đụng tới cánh môi chủ tử.
Thân thể đã sớm làm ra lựa chọn, vậy còn do dự cái gì? Cậu thở sâu, lúc này mới lộ ra một đoạn đầu lưỡi nho nhỏ, nhẹ nhàng cạy mở cánh môi chủ tử…
Trong khoảnh khắc thiếu niên mở mắt thì cửu hoàng tử đã tỉnh. Hắn nhận thấy thiếu niên đang quan sát mình, ánh mắt nhiệt liệt, dưới cơn khẩn trương cũng không dám mở mắt, muốn biết thiếu niên sẽ nhìn bao lâu. Hắn thích ánh mắt của cậu dừng lại trên người mình thật lâu, ấm áp, thoải mái, an tâm.
Nhưng ngay sau đó, ấm áp an tâm biến thành vô cùng lo lắng kích động, thiếu niên dựa vào càng ngày càng gần, gần đến mức lông mi dài mảnh cọ đến chóp mũi của mình, hô hấp ấm áp thổi qua hai má mình.
Trái tim cửu hoàng tử ngừng đập một giây, chốc lát lại đập nhanh như nổi trống, khiến lồng ngực cũng từng đợt co rút đau đớn theo. Hắn mơ hồ đoán được thiếu niên muốn làm cái gì, rồi lại không thể tin được.
Nội tâm của hắn cũng đang trải qua kịch liệt giãy dụa, là nên mở mắt ra ôm lấy cậu hôn môi, hay là tiếp tục giả bộ ngủ yên lặng thừa nhận? Nếu mở mắt ra, ngược lại dọa lui thiếu niên, thì phải làm thế nào? Càng nghĩ, cuối cùng hắn lựa chọn bị động.
Đầu lưỡi thiếu niên vừa ẩm ướt vừa trơn trượt, còn mang theo vị chát của cỏ xanh cùng một chút ngọt lành, cực kỳ mỹ vị. Cậu vô cùng chủ động mà cạy mở kẽ răng mình, tìm kiếm vào bên trong, giống như muốn quấn lấy đầu lưỡi mình, rồi lại chần chừ sợ hãi, vì thế hàm trên đụng vào mình lại hơi phát run.
Cái hôn trộm này không thể nói là tài nghệ cao siêu, lại khiến cửu hoàng tử thần hồn điên đảo. Cánh tay hắn hơi hơi nhấc lên, đang muốn ôm thiếu niên vào lòng tận tình yêu thương, để cậu biết, mình đã hiểu rõ tình cảm mà cậu giấu diếm, và cũng ôm ấp tình yêu say đắm nồng nhiệt giống như cậu, lại không ngờ cửa phòng bị người ta gõ vang, một âm thanh thấp thỏm bất an truyền đến,
"Nhi tử, nhi tử? Bữa tối đã sớm làm tốt, đã hâm nóng hai lần, còn hâm nữa liền không thể ăn, lúc nào cửu hoàng tử có thể tỉnh?"
Hữu Xu run rẩy, vội vàng rút đầu lưỡi ra, luống cuống tay chân xuống giường, đi ứng phó Vương thị ngoài cửa. Màn trướng màu đỏ đào bị nhấc lên lại nhanh chóng hạ xuống, lúc này cửu hoàng tử mới mở mắt, phun ra một ngụm khí.
Hắn nửa ngồi dậy, dùng ngón tay lau chỉ bạc thiếu niên mang ra khi rời đi, quệt vào trong miệng, hai má chậm rãi trướng đến đỏ bừng.
Hôn trộm thì cũng thôi, tài nghệ thấp kém cũng có thể chịu đựng, tại sao có thể bỏ dở nửa chừng? Tại sao có thể để lại chứng cứ chói lọi ở bên môi mình? Phải biết là, mình ngủ đều không chảy nước miếng.
Trong lòng cửu hoàng tử hiện lên đủ loại suy nghĩ cổ quái mà lại bối rối, lúc thì mặt mày phơi phới, lúc lại hạ mắt nhịn cười.
Hữu Xu bảo Vương thị chờ thêm một chút, khi trở về lại phát hiện chủ tử đã tỉnh, đang mặt mày đỏ bừng mà tựa vào trên gối mềm.
Cậu cũng đỏ mặt theo, khẩn trương nói, "Chủ, chủ tử, ngươi tỉnh lại hồi nào?"
"Nghe thấy ngươi và Triệu phu nhân ở ngoài phòng nói chuyện, liền tỉnh.
"Cửu hoàng tử nhanh chóng liếc cậu một cái, hai má càng nóng. Hai người lòng mang ý xấu đều tự mình trầm mặc một khắc, đồng thời nói,"Vậy liền đi dùng bữa đi?
"Sau đó nhìn lẫn nhau, ha hả cười ngây ngô. Cửu hoàng tử nhảy xuống giường, nhanh chóng mặc quần áo tử tế, lại giúp thiếu niên đem ngoại bào, giày và tất mang vào, cuối cùng dắt tay cậu đi vào tiền thính. Triệu tri châu đang cùng Tiết Vọng Kinh nói chuyện phiếm, nghe được động tĩnh vội chạy đến nghênh đón, liên tiếp hỏi điện hạ ngủ ngon hay không."Ngon, ngon trước nay chưa từng có."
Hắn xoa xoa lòng bàn tay thiếu niên, dẫn đầu ngồi xuống ở chủ vị.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!