Chương 52: (Vô Đề)

Cửu hoàng tử thay đổi xiêm y sạch sẽ, lại bảo người tìm tới một cái chậu đồng nhỏ, bỏ nước và đá cuội. Đoàn người vội vàng đi đến ngoại viện, chỉ thấy thiếu niên quỳ gối ôm chân ngồi ở trên bậc thang, cầm một cọng cỏ đuôi chó chọt nhẹ rùa nhỏ rúc vào trong mai, miệng nói nhỏ không biết đang nhắc tới cái gì.

Tâm tình nôn nóng của cửu hoàng tử trong nháy mắt bình ổn, nâng chậu đồng thanh thản đi qua, nói, "Bắt nó bỏ vào đi, nếu không sẽ chết khát."

Hữu Xu vừa nghe sẽ chết, vội vàng ném con rùa vào, mặc dù nghiêm mặt, nhưng lại có thể từ trong ánh mắt hơi hơi lóe lên của cậu nhìn thấy lo lắng.

Thật đúng là tâm tính trẻ con.

Trong lòng cửu hoàng tử cảm khái, tình yêu nồng đậm. Trước đó, hắn từng vô số lần ảo tưởng, người có thể làm cho Tông Thánh đế, cũng chính là mình trong quá khứ, lưu luyến si mê một đời sẽ là cái dạng gì.

Bắt đầu từ năm ba tuổi, hắn liền bị những cảnh tuyệt vọng mà lại đau khổ đó nhiều lần tra tấn, cũng dần dần nảy sinh tâm lý phản nghịch.

Hắn cự tuyệt tất cả những người tới gần, cũng không nguyện ý trút tinh lực vào bất cứ chuyện gì. Trong mắt của hắn thì hết thảy xung quanh đều là tồn tại có thể có có thể không, hoặc là tiêu khiển khi nhàm chán. Trong mờ mịt, hắn biết mình đang chờ đợi thứ gì, rồi lại kháng cự loại chờ đợi này.

Hắn nghĩ, mình xuống trần thế, chẳng lẽ chính là để thành toàn một phần tiếc nuối? Vì sao người chết hơn sáu trăm năm, lại muốn để những cảm giác vạn phần đau khổ đó lại cho mình, rồi lại cướp đi ký ức tốt đẹp nhất.

Cảnh trong mơ của hắn, thậm chí là cả cuộc đời, luôn giãy dụa trong tuyệt vọng mất đi và bàng hoàng tìm kiếm, rồi lại không biết vì sao mình tuyệt vọng, vì sao bàng hoàng. Mười bảy năm, hắn đã sớm chịu đủ, hắn muốn sống cho bản thân.

Nhưng đột nhiên, Hữu Xu xuất hiện, giống như ánh sao lóe sáng trong trời đêm tối đen, giống như đóa hoa nở ra trong cánh đồng hoang vu bát ngát, những tra tấn không ngừng không nghỉ trước đó, đều thành gió mây nâng ánh sao lên, thành suối ngọt đúc nên đóa hoa.

Hết thảy hết thảy, đều có giá trị tồn tại, cũng có ý nghĩa trọng sinh.

Chỉ liếc mắt một cái, hắn liền yêu Hữu Xu, đây là số mệnh không cách nào trốn tránh. Hóa ra người Tông Thánh đế yêu là bộ dạng như vậy, thuần túy mà lại đơn giản, nóng bỏng nhưng cũng nội liễm.

Lúc cậu ấy nhìn mình ánh mắt sẽ tỏa sáng, lúc ôm mình làn da sẽ nóng lên, cậu là bảo bối của Tông Thánh đế, cũng đã định trước là bảo bối của hắn.

Cửu hoàng tử vỗ vỗ trái tim kinh hoàng không thôi, chậm rãi phun ra một hơi. May mà hắn chống đỡ qua những tra tấn đó, cũng chờ được phần ngọt ngào này.

Một bên khác, Hữu Xu cũng không biết chủ tử đã sớm nhận định mình, còn đang rối rắm nên làm thế nào bù đắp cho đối phương. Cậu ôm chậu đồng vào trong ngực, không cẩn thận va chạm đến ống trúc trước ngực, lúc này mới nhớ tới lễ vật mình tìm cho chủ tử, vội vàng cởi xuống, như hiến vật quý mà đưa qua.

Nhìn thấy thiếu niên ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt sáng ngời, tươi cười nịnh nọt như chú cún con, đầu quả tim cửu hoàng tử ngứa ngáy.

Hắn nhịn cười nắm chặt ống trúc, hỏi, "Đây là cái gì?"

"Đây là họa tác của Vô Danh cư sĩ, hy vọng ngươi có thể thích.

"Hữu Xu xoa xoa tay, biểu tình thấp thỏm. Hô hấp của cửu hoàng tử thoáng cứng lại, giọng nói khàn khàn,"Hôm qua biết được ta thích họa tác của Vô Danh cư sĩ, cho nên hôm nay ngươi tận lực mua giúp ta à?" Chỉ phần tâm ý này thôi, hắn cũng đã thực vui mừng, thực thỏa mãn.

Hữu Xu không biết nói dối, đỏ mặt gật đầu.

Đầu ngón tay cửu hoàng tử đột nhiên phát lực, thiếu chút nữa bóp nát cả ống trúc cả họa tác. Chết tiệt, vốn tưởng rằng Hữu Xu trong mộng đã đủ mê người, nhưng ở trong hiện thực đối mặt với cậu, so với trong mộng càng khó tự ức chế hơn.

Cậu không cần làm ra tư thái mị hoặc, cũng không cần phát ra tiếng rên rỉ êm tai, chỉ cần sống động mà đứng ở trước mặt hắn, hơi đỏ mặt, chớp chớp mắt, có thể khiến hắn tình triều mênh mông.

Cậu trong giấc mộng là thuộc về Tông Thánh đế, mà cậu trong hiện thực, lại hoàn hoàn toàn toàn thuộc về mình, cảm giác động tâm cũng càng thêm mãnh liệt.

Thậm chí, chỉ cần vừa nghĩ tới Hữu Xu cũng giống mình, cũng là người nào đó sáu trăm năm trước chuyển thế, mà còn từng có một đoạn tình yêu say đắm không bệnh mà chết với một người gọi là chính mình khác, hắn liền cảm thấy ghen ghét khó nén.

Có điều, tên quỷ xui xẻo kia đã chết, so với mình, cuối cùng vẫn kém rất nhiều vận khí, cũng không cần đi so đo nữa. Nghĩ như vậy, cửu hoàng tử mới áp chế cảm giác chua xót thình lình xuất hiện, nhanh chóng mở ống trúc ra.

Hữu Xu không biết ánh mắt Họa Trung Tiên có đúng hay không, cho nên có chút bất an mà nói, "Bức họa này là bút tích thật sao? Không phải thì nói ta lại đi tìm. Bất luận ngươi muốn cái gì, ta đều có thể tìm đến cho ngươi." Người mang khả năng ngự quỷ, những lời này cũng không phải nói dối.

Cửu hoàng tử đã sớm hạ quyết tâm, bất luận bức họa này có phải là bút tích thật hay không, đều phải gật đầu nhận, vả lại còn phải làm ra bộ dạng trân trọng, yêu thích không buông tay. Thứ hắn để ý chưa bao giờ là thật giả, mà là phần tâm ý này.

Nhưng làm hắn cảm ngoài ý muốn bội phần chính là, bức họa này đúng là tác phẩm đích thật hiếm có truyền lưu ở dân gian, vả lại đề tài vô cùng độc đáo, lại khiến hắn không biết nên đánh giá như thế nào mới tốt.

Đám người Tiết Vọng Kinh thấy điện hạ hồi lâu không nói gì, cũng đi qua thưởng thức, sau đó khuôn mặt vặn vẹo.

Đây là hai nam tử ngồi trên bàn đu dây, một người ngồi giữa khố một người khác, biểu tình vô cùng hưởng thụ. Bởi vì đã trải qua thời gian hơn sáu trăm năm, nét mực hoặc nhiều hoặc ít có chút biến mất, rất nhiều chi tiết cũng trở nên mơ hồ không rõ, nhưng chỉ cần có kinh nghiệm cùng loại, có thể phát hiện thứ lộ ra dưới trường bào ăn mặc chỉnh tề của hai người chính là hai cặp đùi trơn bóng, mà bọn họ đến tột cùng đang làm những thứ gì, đã không cần nói cũng biết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!