Chương 41: Phiên ngoại Cơ Trường Dạ: Chết không nhắm mắt

Đêm nay, Cơ Trường Dạ một lần nữa từ trong cảnh mơ tươi đẹp thức tỉnh, thiếu niên mang khuôn mặt đỏ ửng cùng với đôi mắt tô điểm đầy nước mắt mơ hồ hiện lên, dù không nhắm hai mắt lại, cũng tựa như gần trong gang tấc, lấy tay sờ soạng trong chăn, đầy tay trắng mịn giống như trước.

Tình huống như vậy bắt đầu từ ngày rượu say ngoài ý muốn ấy đến nay, đã duy trì trọn vẹn ba tháng.

Ba tháng, hắn đã thành chúa tể Đại Minh hoàng triều, thực hiện hứa hẹn đã đáp ứng với mẫu thân khi còn nhỏ, sống sót thật tốt, so với bất luận kẻ nào đều sống tốt hơn.

Nhưng mà một khắc Cơ Chính Tắc chết kia, hắn không thể cảm giác được bất luận niềm sung sướng gì, thậm chí ngay cả lúc phủ thêm long bào ngồi trên ngôi vị Hoàng đế, chậm rãi quan sát quần thần cùng dân chúng, trong lòng cũng không chút nào gợn sóng.

Ngày ấy ngồi xe ngựa từ hoàng cung đến Thánh sơn tế thiên, hắn cách bức rèm che nhìn ra bên ngoài, cẩn thận xác nhận mỗi một gương mặt trong đám người. Hắn vốn tưởng rằng Hữu Xu chắc chắn sẽ xen lẫn bên trong yên lặng đi theo mình, nhưng mà cũng không có. Hắn nhìn lại nhìn, tìm lại tìm, vẫn là không có.

Tại thời khắc trọng đại như thế, có thể nói là vinh quang nhất trong đời, người duy nhất hắn muốn cùng chia sẻ thế nhưng không xuất hiện, nhận thức này làm hắn cảm thấy mất mát bội phần. Hắn bắt đầu nghĩ lại chính mình, bắt đầu phỏng đoán tâm tình của Hữu Xu, bắt đầu lo được lo mất.

Hiện tại, một tầng cửa sổ cuối cùng đã đâm rách, nếu muốn đẩy Hữu Xu đi nữa, hắn luyến tiếc, nhưng để Hữu Xu đi theo mình tựa như luyến đồng, hắn càng luyến tiếc.

Ước nguyện ban đầu của hắn vẫn như cũ không thay đổi, hắn muốn cho Hữu Xu đường đường chính chính mà sống, cả đời vô ưu, an phú tôn vinh, vì thế ngày đầu tiên sau khi đăng cơ liền ban bố ý chỉ mở ân khoa. Hắn sẽ lo công danh cho Hữu Xu, nghĩ rằng ba tháng sau cậu có thể đậu Trạng Nguyên.

Hắn rất muốn gặp mặt, rồi lại sợ hãi không đè nén nổi ngọn lửa trong lòng, ngọn lửa này cực kỳ nguy hiểm, một khi dẫn đốt, tất sẽ khiến bọn họ cháy thành tro tàn.

Đều nói ngày có suy nghĩ, đêm sẽ nằm mộng.

Ở trong mộng, hắn ôm Hữu Xu, hận không thể chết ở trên người cậu, dùng sức mạnh "qua hôm nay không có ngày mai" điên cuồng hôn cậu, mỗi khi tỉnh lại, cảm giác cuồng bạo còn sót lại ở trong lòng vẫn có thể khiến cho vẻ mặt hắn biến đổi kịch liệt.

Hắn biết, chính vì mình đem khát vọng trong lòng áp xuống rất tàn nhẫn, cảnh trong mơ mới có thể càng thêm mãnh liệt.

Vì vậy, hắn khát vọng Hữu Xu, rồi lại sợ hãi Hữu Xu, bởi vì một khi hắn bắt đầu phóng túng chính mình, chỉ có cái chết mới có thể kéo Hữu Xu ra từ trong lồng ngực.

Nhưng mà hắn hiện tại, đã không có tư cách ôm chầm lấy Hữu Xu, bởi vì hắn là Tông Thánh đế, là chúa tể Đại Minh hoàng triều, hắn không thể giống như Cơ Chính Tắc, vì một người mà mất đi lý trí.

Không thể ôm chầm hôn môi, vậy nhìn xa xa cũng được. Hắn đã an bài xong hết thảy cho Hữu Xu, trước tiên để cậu tham gia khoa cử thi đậu Trạng Nguyên; sau đó cho cậu ra ngoài, mưu một cái thực chức; đợi cho ba năm, năm năm sau, tình triều mãnh liệt mênh mông của hắn ước chừng đã bình ổn, liền điều Hữu Xu vào Hàn Lâm Viện, từng bước một tiến vào nội các.

Đến lúc đó, hắn có thể mỗi ngày nhìn thấy cậu, ngẫu nhiên còn có thể cùng cậu tâm sự chuyện lúc trước, cùng nhau dùng bữa.

Hữu Xu rất hiểu chuyện, đồng dạng cũng thực kiên cường, cậu sẽ hiểu rõ nỗi bất đắc dĩ của mình, cũng sẽ chậm rãi rút ra từ trong đoạn tình cảm sai lầm này.

Đến ngày nào đó già đi, con cháu của mỗi người bọn họ quây quần quanh gối, lại vẫn quân thần tương đắc, coi như là một câu chuyện để mọi người ca tụng.

Cơ Trường Dạ tựa vào trên gối mềm mặc sức tưởng tượng tương lai, tương lai này nhìn qua vô cùng tốt đẹp, đối với bọn họ cũng trăm lợi mà không một hại, nhưng không biết là duyên cớ nào, trong lòng hắn giống như rỗng mất một khối, có chút lạnh, có chút chua sót, càng có rất nhiều buồn bã.

Sau đó, rốt cuộc Cơ Trường Dạ không thể ngủ được, một mình ngồi trong cung điện to như vậy, chậm rãi lật xem bảng chữ mẫu Hữu Xu viết khi còn nhỏ.

Không trung tối đen tản ra ánh mặt trời, tâm tình ủ dột của hắn cũng chậm rãi chuyển biến tốt đẹp, mắt thấy canh giờ vào triều sắp đến, mới lệnh cung nhân thay quần áo cho mình.

Hôm nay lại có đại thần tấu thỉnh Hoàng Thượng lập hậu, bị Cơ Trường Dạ lấy cớ "nặng hiếu trong người, ba năm sau lại nói" chống đỡ.

Ngay sau đó bọn họ liền lấy lui làm tiến, bảo Hoàng Thượng tuyển tú nữ, thêm vào hậu cung, dù không thành hôn, thì tốt xấu gì bên người cũng có vài người hầu hạ, lại bị Cơ Trường Dạ phủ quyết.

Hắn không cách nào tưởng tượng một ai nằm bên cạnh mình ngoại trừ Hữu Xu, hơn nữa còn là một nữ nhân, như vậy sẽ khiến hắn không thể tránh khỏi mà nhớ tới Lan phi chết cứng.

Ngoại trừ Hữu Xu, hắn phản cảm tất cả những người tận lực câu dẫn và tiếp cận, thậm chí vì thế mà hắn đánh chết vài cung nữ.

"Trong cung vốn đã ma khí tận trời, lại nhập tú nữ thì âm khí càng nặng. Các vị ái khanh đến tột cùng là suy nghĩ cho trẫm, hay là chê trẫm sống quá lâu?" Giọng điệu Cơ Trường Dạ lạnh lùng sắc bén.

Lúc này chúng thần phía dưới mới nhớ tới chuyện ma quái, trong lòng rung mạnh. Hiện giờ hòa thượng Trấn Quốc tự mỗi ngày niệm kinh trong cấm cung, nghe nói cần liên tục niệm ba năm, năm năm mới có thể triệt để đuổi đi ma khí, Hoàng Thượng mệnh cách chí dương tự nhiên vô sự, nếu tuyển tú nữ vào, nói không chừng liền khắc chết vài kẻ bạc mệnh, vậy còn đỡ, nếu lại sinh ra thêm vài oan quỷ…

Hình ảnh kế tiếp quá mức đáng sợ, nhóm triều thần không dám nghĩ tiếp, từ đó về sau liền không chủ động đề cập việc nạp phi lập hậu nữa. Dù sao đến tuổi thì Hoàng Thượng cũng sẽ tự mình sốt ruột, không bằng thuận theo tự nhiên.

Giải quyết một vấn đề khó khăn không nhỏ, giọng điệu Cơ Trường Dạ bức thiết mà nói, "Danh sách thi đình đã chỉnh lý thỏa đáng chưa?"

Hoàng Thượng đã liên tiếp hỏi ba ngày, còn không chỉnh lý xong thì vị trí của mình sợ là sẽ đổi người ngồi, Lễ bộ Thượng thư vội vàng trình danh sách lên, cũng cường điệu điểm ra tên đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!