Ông lão không ngờ cậu đồng ý nhanh như vậy, đầu tiên là hơi hơi sửng sốt, sau đó mới kéo cậu vào rừng cây ven đường, chỉ vào cây đại thụ sum xuê nhất nói, "Ngay ở trên ngọn cây kia, tiểu hậu sinh, ngươi nhìn một chút."
Hữu Xu giơ tay che nắng nhìn lên trên, quả nhiên thấy một cái túi vải thô treo trên một nhánh cây cao nhất, một đám khỉ ngồi xổm giữa cành lá chơi đùa đùa giỡn, còn nhe răng trợn mắt với người dưới tàng cây, ném quả dại, giống như đang thị uy.
"Đám khỉ này quá vô pháp vô thiên! Cả ngày tụ ở chỗ này làm cái việc cướp đường, còn độc hơn cả sơn phỉ nữa." Ông lão không biết làm thế nào thở dài.
Hữu Xu cũng không an ủi lão, trực tiếp ôm thân cây chậm rãi leo lên. Đám khỉ cảm nhận được uy hiếp, ở tại chỗ vừa nhảy vừa la, thấy không dọa được cậu liền bắt đầu lay động nhánh cây, ý đồ làm cậu té ngã.
Kỹ năng sinh tồn dã ngoại của Hữu Xu đã sớm max điểm, tất nhiên là không sợ, hai ba cái liền đi đến chỗ cao nhất, gỡ cái túi xuống.
Đám khỉ thấy chiến lợi phẩm bị cướp đi, há cái miệng rộng phát ra tiếng kêu rống bén nhọn, còn lục tục chạy qua kéo quần áo Hữu Xu, có mấy con thậm chí nhảy lên lưng cậu lôi kéo tóc. Hữu Xu khi đi lên êm đẹp, lúc này thì đã là tóc mai hỗn độn, quần áo không chỉnh, nhìn qua vô cùng chật vật.
Nhưng cậu không sợ hãi cũng không tức giận, chỉ ổn định tay chân chậm rãi đi xuống. Khỉ là động vật mang thù nhất, nếu ngươi không để ý tới chúng nó, qua một hồi chúng nó liền tự đi.
Ngược lại, nếu ngươi có ý đồ phản kháng, hoặc là đả thương một con nào đó, chúng nó nhất định sẽ một đám cùng vây công, con này quào một chút con kia cắn một ngụm, thực nhanh liền mình đầy thương tích, dáng vẻ thê thảm.
Huống chi nơi này là cổ đại, trình độ chữa bệnh vô cùng thấp, nếu không cẩn thận bị nhiễm trùng, chính là một con đường chết.
Vì vậy, Hữu Xu chỉ tránh né, cũng không chủ động tấn công. Đám khỉ chọt cậu vài cái, lại kéo dây cột tóc và quần lót của cậu, sau đó chít chít chét chét chạy đi. Khi hạ xuống đất, quần Hữu Xu đã tuột đến khuỷu chân, lộ ra quần đùi tứ giác tự chế bên trong.
Ông lão chưa từng thấy qua loại quần này, vì thế cứ nhìn chằm chằm chỗ đó. Hữu Xu cũng không thấy mất mặt hay ngượng ngùng, trước tiên đưa túi cho lão, sau đó thoải mái mà kéo quần lên, thắt chặt đai lưng.
Ông lão vội vàng nói cảm ơn, cuối cùng đem bánh ngô bọc giấy dầu nhét vào trong tay cậu.
Nếu như đang đi trên đường, sau khi tìm được đồ ăn thì nhất định phải nhanh chóng tiêu diệt sạch, đừng nghĩ giữ lại để bữa sau ăn, bởi vì trời biết ngươi có còn bữa tiếp theo hay không.
Tuân theo kinh nghiệm đời trước, Hữu Xu hai ba cái ăn xong cái bánh ngô, tay trái còn đặt ở dưới cằm, đón được vụn bánh không cẩn thận rơi xuống, đợi sau khi ăn xong ngửa đầu trút vào miệng, cần phải đảm bảo một chút cũng không lãng phí.
Ông lão vẫn luôn dùng ánh mắt xem kỹ nhìn chằm chằm thiếu niên, thấy tình cảnh này yên lặng gật đầu. Khi thiếu niên chắp tay chuẩn bị cáo từ, lão làm bộ lảo đảo một cái, đem túi trong tay kéo ra.
Vài nén bạc lách cách rớt xuống bên chân Hữu Xu, dưới ánh mặt trời chiếu rọi tản ra ánh sáng chói mắt, đánh mắt nhìn, nói ít cũng có trên trăm hai, đủ cho nhà cùng khổ chi tiêu vài thập niên.
Hữu Xu lại bất vi sở động, biểu tình cực kỳ bình thản nhặt bạc lên, đưa trả lại cho ông lão, sau đó chắp tay cáo từ một lần nữa. Với cậu mà nói, đồ ăn mới là thứ quý nhất trên đời, hoàng kim bạc trắng lại không thể ăn, dùng được cái gì?
"Tốt tốt tốt!"
Ông lão vuốt chòm râu cười, vươn tay ngăn cậu lại, "Tiểu hữu không vội đi, nghe bần đạo nói hai câu. Tuy ngươi có long khí hộ thể, nhưng không phải vạn vô nhất thất.
"Hữu Xu vốn dĩ không có hứng thú với lão, nghe được câu cuối cùng mới quay đầu nhìn lại, trong mắt tràn đầy đề phòng. Ông lão vội vàng trấn an nói,"Chớ sợ, bần đạo sẽ không thương tổn tiểu hữu. Tiểu hữu vừa ra khỏi cửa thành, bần đạo đã nhìn ra ngươi là thế ngoại chi nhân.
Mặc dù thế ngoại chi nhân hành tẩu ở thế giới này, lại không liên lụy nhân quả, có thể nói được trời ưu ái, vả lại tiểu hữu có cơ duyên lớn, lại được một luồng hồng mông tử khí của tử vi đế tinh, càng thêm chư tà bất xâm.
Nhưng, tiểu hữu phải hiểu, tử khí này mặc dù có thể chống đỡ quỷ vật, đối với yêu tà thì lại không dùng được mười phần. Yêu tà đạo hạnh nông cạn có lẽ sẽ e ngại với ngươi, nhưng mấy đại yêu lại thích nhất là long khí, nếu có thể đạt được một luồng dùng để tu luyện, có thể tăng trưởng trăm năm đạo hạnh.
Huống hồ huyết nhục của tiểu hữu ngươi lại là thứ đại bổ, hai người phối hợp hiệu quả càng cao…"
Hữu Xu ngắt lời lão,
"Cho nên nói, hiện tại ta ra đi một mình rất nguy hiểm, tùy thời có khả năng bị yêu quái ăn sạch à? Trên đời này ngoại trừ quỷ hồn, còn có yêu quái sao?"
Ông lão gật đầu, "Còn nhiều hơn tưởng tượng của ngươi nữa."
"Vậy ngươi là cái gì?
"Ngón tay Hữu Xu hơi hơi run lên, đem chủy thủ giấu trong tay áo nắm chặt trong lòng bàn tay. Cậu vạn lần không ngờ, long khí chỉ có thể đuổi quỷ, không thể trừ yêu. Hơn nữa đối với yêu quái mà nói, long khí và máu thịt của cậu giống nhau, đều là bảo vật cực kỳ trân quý. Nói cách khác, bây giờ là cậu là một viên đại bổ hoàn di động, tùy thời có khả năng bị ăn mất. Thế giới này đến tột cùng xảy ra vấn đề gì vậy? Còn nguy hiểm hơn so với mạt thế nữa? Hữu Xu sâu sắc cảm thấy mình xui xẻo, ông lão lại sang sảng cười,"Tiểu hữu đừng sợ, bần đạo là người. Bần đạo tu chính là cực tình đạo, cũng không sát sinh.
Từ khi tiểu hữu rời khỏi kinh thành, bần đạo vẫn âm thầm theo đuôi quan sát, thấy tính tình của tiểu hữu và bần đạo hợp nhau, lúc này mới chỉ một con đường sáng cho tiểu hữu.
"Có người theo dõi mình, Hữu Xu tự nhiên biết. Nhớ tới những ám vệ chủ tử phái tới, cậu không khỏi nhìn nhìn xung quanh. Ông lão không để bụng xua tay,"Bần đạo đã dẫn mấy người giám thị tiểu hữu đi rồi, không cần lo lắng. Mặc dù tiểu hữu nuôi quỷ nô, nhưng trên người quỷ nô lại không có sát khí, có thể thấy tiểu hữu chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!