Chương 37: (Vô Đề)

Đôi mắt đỏ máu của Lan phi theo dõi chặt chẽ máu tươi trên đất, hắc khí quanh quẩn quanh thân bắt đầu tản ra lượng lớn, gương mặt vốn tinh xảo xinh đẹp lại chậm rãi biến thành bộ dạng mặt mũi hung tợn đáng sợ.

Nàng lúc thì động động bả vai, lúc thì xoay xoay cổ, làn da trắng bệch lúc thì lõm vào lúc thì nhô ra, như là có cái gì đó muốn chui ra.

Hữu Xu vừa lấy máu vừa âm thầm quan sát Lan phi, chỉ thấy một gương mặt nam nhân từ bên tai nàng đi ra, há miệng, trừng mắt, phát ra tiếng rít sắc bén. Trong cung điện rách nát nhất thời tầng tầng quỷ ảnh, ma âm từng trận, tựa như luyện ngục nhân gian.

Trong tay A Đại, A Nhị nắm cương đao, răng lại phát ra tiếng va chạm rất nhỏ, có thể thấy đã kinh hãi đến mức tận cùng. Nhưng mà những làn sương đen đó vừa chạm vào Hữu Xu liền lập tức tản ra, như là theo bản năng tránh né đối phương.

Lúc này A Đại, A Nhị mới ổn định tâm thần, không dấu vết mà dịch đến bên người thiếu niên.

Lan phi dường như thật thù địch gương mặt quỷ đó, muốn dùng lực đè hắn xuống, lại bị cắn rụng một ngón tay. May mà âm khí trong lãnh cung rất nặng, bất quá chỉ một khắc lại dài ra.

A Đại, A Nhị tập trung nhìn vào, nhất thời mê man.

Thất vương gia, mặt của thất vương gia sao lại mọc ở trên đầu Lan phi?

Hữu Xu lại không thấy kỳ quái. Quỷ vật nếu muốn trở nên cường đại, hoặc là cắn nuốt âm khí, dương khí, hoặc là cắn nuốt đồng loại.

Thất hoàng tử này nhất định là bị Lan phi nuốt, lại bởi vì trong người có chứa huyết mạch chân long thiên tử, không thể bị Lan phi đồng hóa, ngược lại có ý đồ tranh đoạt chủ quyền. Trước mắt, hắn ngửi thấy máu tươi của thế ngoại chi nhân, tự nhiên bị dẫn ra.

Khi hai con quỷ tranh phong với nhau, Hữu Xu đã nhanh chóng quấn chặt miệng vết thương.

Lan phi cùng thất vương gia đồng thời mở miệng, giọng nam nữ âm trầm cổ quái lộn xộn cùng một chỗ, làm người ta sởn cả tóc gáy,

"Sao không lấy nữa? Không đủ, còn xa mới đủ!"

Hữu Xu tự nhiên biết tính nguy hiểm của việc mất máu quá nửa, cũng biết làm thế nào đem loại nguy hiểm này giảm tới thấp nhất.

Mà một vũng máu đỏ trên đất nhìn thì rất nhiều, kì thực chỉ không đến một phần tư tổng lượng máu trong người cậu, tuy rằng đầu óc có chút mê muội, nhưng còn có thể chống đỡ nổi.

Cậu âm thầm vận dụng tinh thần lực ngăn chặn huyết khí trong cơ thể, khiến mình thoạt nhìn vô cùng tái nhợt suy yếu.

"Đừng có lòng tham không đáy. Các ngươi đạo hạnh sâu, nói vậy có pháp môn đặc biệt có thể nhận biết huyết khí. Hiện tại huyết khí của ta đã sắp cạn khô, còn lấy nữa chỉ có một đường chết." Cậu gian nan chà lau vết máu trên cổ tay, bước chân lảo đảo tựa như muốn té xỉu. A Đại, A Nhị vội vàng đỡ lấy cậu, biểu tình lo âu.

Lan phi cùng thất vương gia quả thực có thể nhận biết mức độ huyết khí tràn đầy của một người phàm, nhưng vậy thì sao? Bọn họ muốn vốn dĩ không chỉ chút máu trên đất ấy, mà là thân thể đầy đủ của thiếu niên. Bọn họ không tranh đấu gay gắt nữa, đồng loạt sử dụng sương đen bao lấy thiếu niên.

Lan phi bén nhọn cười nói,

"Thằng nhãi ranh, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua một câu hả? Quỷ quái biết gạt người nhất, cho nên mới có thuyết quỷ thoại liên thiên. Hiện giờ ngươi vô cùng suy yếu, liền đem số huyết nhục còn lại cho chúng ta luôn đi!"

Hữu Xu đứng ở tại chỗ bất động, A Đại, A Nhị tiến lên một bước ngăn cản, lại bị cậu kéo trở về. Sương đen kia mới vừa bao lấy thân thể của cậu liền đùng một tiếng bốc cháy lên, đốm lửa tử sắc văng khắp nơi dẫn phát càng nhiều ngọn lửa, khiến Lan phi cùng thất vương gia phát ra tiếng kêu rên thống khổ.

"Máu cũng sắp chảy sạch rồi, long khí sao lại không tan một chút nào? Điều đó không có khả năng!" Hai quỷ bị ngọn lửa tử sắc vây quanh, vừa nghi hoặc vừa buồn bực, vốn có thể đem một nửa số máu hấp thụ sạch sẽ, sau đó tăng trưởng thực lực, hiện giờ lại chỉ có thể dùng để dập tắt lửa.

Bọn họ lăn lộn trong vũng máu, không ngừng phát ra tiếng vang tí tách, một lát sau, phần lớn máu đều đã hóa thành bột phấn màu đen, lại không duyên cớ lãng phí. Bọn họ đau thịt không thôi, không đợi ngọn lửa hoàn toàn dập tắt liền quỳ rạp trên mặt đất, vươn đầu lưỡi dài vài thước ra càn quét.

Quy tắc công kích của Hữu Xu là "thừa dịp người ta bệnh mà lấy mạng người ta". Từ lúc Lan phi đánh lén sau lưng, cậu liền nhìn thấu ý đồ của đối phương, cũng bày ra cái cục này. Trước tiên dùng máu tươi dụ nàng tới gần, lại bất ngờ không kịp đề phòng mà chế trụ nàng.

Chỉ trách nàng lòng tham không đáy, được voi đòi tiên, không nghĩ hút máu trước, ngược lại đến cướp lấy tính mạng của mình. Giờ bọn họ rơi xuống hạ phong, Hữu Xu tự nhiên sẽ không cho bọn họ cơ hội lật mình, một cước dẫm trên đầu lưỡi đỏ tươi, dùng sức nghiền nghiền.

Ngọn lửa tử sắc hừng hực thiêu dốt trên đầu lưỡi, gặp máu tươi dưới đất liền chậm rãi dập tắt, mỗi khi nghiền áp một chút lại bắt đầu thiêu đốt, ngay sau đó lại dập tắt, đợi máu trên đất đều hóa thành bụi đen, ngọn lửa cũng theo gốc lưỡi kéo dài tới trên mặt Lan phi cùng thất vương gia.

Hai quỷ kêu ngao ngao, quay cuồng trên đất, đầu lưỡi đáng thương còn giẫm ở dưới chân thiếu niên, lăn cũng không lăn được bao xa, chỉ có thể lăn vòng quanh thiếu niên.

Mãi đến lúc này, bọn họ mới vứt bỏ chút ý niệm may mắn đó, một tiếng tiếp một tiếng cầu xin tha thứ, còn ngôn từ chuẩn xác mà nói chắc chắn không nề hà trợ giúp Kinh Châu vương sửa lại án sai đồng thời đăng cơ.

Từ đầu đến cuối mặt Hữu Xu chưa từng thay đổi, đôi mắt trong trẻo thậm chí lộ ra sự hồn nhiên, giống như giẫm dưới chân bất quá chỉ là một loài bò sát, mà mình thì đang chơi một trò chơi. Nhưng mà cậu càng như thế, A Đại, A Nhị lại càng cảm thấy trái tim băng giá.

Người thiên chân vô tà khi lãnh khốc lên, thường là tàn nhẫn nhất, lời này quả nhiên không sai. Hữu Xu là một nhân vật cực độ nguy hiểm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!