Chương 28: (Vô Đề)

Quỷ ngàn mặt do dự hồi lâu mới bay xuống xà nhà, cũng không dám tới gần thiếu niên, chỉ tránh ở góc tường xa xa, hỏi, "Làm giao dịch gì?"

"Bằng đạo hạnh của ngươi, có thể giết chết Vương Tượng Càn không?

"Hữu Xu không đáp mà hỏi lại. Sương đen bao phủ quanh thân quỷ ngàn mặt bắt đầu cuồn cuộn, có thể thấy tâm tình nó rất không bình tĩnh, ấp úng một lúc lâu mới chật vật nói,"Tuy rằng lệ khí của ta rất nặng, nhưng Vương Tượng Càn từng lên chiến trường, từng làm tướng quân, tàn sát hơn vạn vạn người, so với ta càng hung ác hơn.

Ta chỉ có thể đi theo hắn, ngẫu nhiên khiến hắn gặp ác mộng, nếu muốn giết hắn cũng là không thể."

Hữu Xu gật đầu, nỉ non nói, "Đều nói quỷ sợ người ác, lời này quả nhiên không giả. Khó trách Vương Tượng Càn thiếu nợ, lệ quỷ không đi tìm hắn đòi, mà lại muốn quấn lấy ta. Thế nhân đều thích bắt nạt người yếu, ngay cả quỷ cũng giống vậy."

Dứt lời, cậu cắn đứt đầu ngón tay, ép ra một giọt máu tươi, tiếp tục nói, "Ta cho ngươi một giọt máu, ngươi giúp ta giết Vương Tượng Càn, giao dịch này có làm hay không?"

Đối với quỷ quái mà nói thì máu thịt của thế ngoại chi nhân giống như quả nhân sâm vậy, quỷ ngàn mặt ngửi thấy mùi vị nồng đậm đó, lệ khí quanh thân bắt đầu sôi trào. Một ngàn cái đầu vẫn không khiến nó trở nên thông minh, ngược lại làm cho nó mất đi năng lực tự hỏi độc lập.

Nó nhanh chóng đem thảm trạng trước đó quên tận chín tầng mây, giương nanh múa vuốt nhào lên.

Hữu Xu giơ tay lên, lần thứ hai quăng qua một bàn tay. Hai tiểu quỷ khó thở, tránh đi ngọn lửa tử sắc thiêu đốt, đi gặm cắn lệ khí của quỷ ngàn mặt. Trong phòng vang lên một trận hét thảm, qua tận một lát mới yên tĩnh lại.

Quỷ ngàn mặt lại bị cắt rụng một khuôn mặt rốt cuộc thành thật, nhìn chằm chằm giọt máu ở đầu ngón tay thiếu niên, ồm ồm nói, "Làm làm làm, trước hết giao dịch đi, ta làm!"

Lấy máu tươi của mình làm giao dịch, Hữu Xu tất nhiên phải gánh vác phiêu lưu thật lớn. Nhưng có chủ tử ở đây, cậu cũng không sợ, lúc này liền đem giọt máu ở đầu ngón tay bắn vào trong miệng quỷ ngàn mặt, đuổi nó đi.

Được trăm năm đạo hạnh, lệ quỷ vốn dĩ thân cao hai trượng bỗng nhiên lại cao thêm mấy thước, tiếng rít từ khe cửa chui ra ngoài, có thể thấy đang sốt ruột báo thù.

Hai tiểu quỷ không yên lòng về nó, lập tức đuổi theo, không hẹn mà cùng hạ quyết tâm: nếu như đối phương không nghe lời, đợi sau khi Vương Tượng Càn chết liền ăn nó luôn, miễn lưu lại mối họa cho đại nhân.

Trong phònhg an tĩnh lại, Hữu Xu nhìn chằm chằm lòng bàn tay mình, như có điều suy nghĩ. Cậu quăng cho quỷ ngàn mặt hai bàn tay, bàn tay thứ nhất ngọn lửa hôi hổi, bàn tay thứ hai lại chỉ toát ra mấy đốm lửa, có thể thấy long khí trong cơ thể đã sắp biến mất gần như không còn, đếm ngày một chút, lại chỉ duy trì không đến nửa tháng.

"Xem ra đêm nay lại phải hút long khí một lần.

"Cậu vừa thì thào tự nói, vừa cầm lấy điểm tâm gặm từng ngụm nhỏ. Hiện giờ, Cơ Trường Dạ đã phân phòng ngủ với Hữu Xu, lại bởi vì thế cục trong kinh sinh biến, thường thường vội đến nửa đêm mới hồi phủ. Ngày hôm đó, hắn đạp ánh trăng đi vào sân, lại thấy trong phòng mình lộ ra ánh nến, dưới gió nam ấm áp ngày hè lay động, lúc sáng lúc tối."Sao Hữu Xu còn chưa ngủ?"

Khóe miệng hắn hơi hơi cong lên, nhịn không được đi nhanh hơn hai bước. Nghĩ đến lúc trước, hai người sống nhờ ở Khai Nguyên tự, Hữu Xu cũng là như vậy, ở trong phòng đốt ánh nến yên tĩnh, mặc kệ muộn bao nhiêu, khi vào cửa luôn sẽ nói một câu "Ngươi đã về rồi

", cảm giác ấm lòng nói không nên lời. Nhưng mà đãi ngộ như vậy, đã thật lâu Cơ Trường Dạ không nhận được. Bình thường chưa từng nghĩ sâu xa, chỉ có cảm giác mất mát thất vọng nhàn nhạt lượn lờ trong trái tim, cho đến hiện tại mới đột nhiên phát giác, hóa ra phần thiếu hụt kia lại ở chỗ này. Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy thiếu niên khoác một tấm ngoại bào, gục xuống bàn ngủ say sưa, không biết mơ thấy cái gì, đôi môi mỏng hồng nhạt lúc khép lúc mở, đầu lưỡi khi thì lộ ra khi thì nhúc nhích, mang ra một chút nước bọt lấp lánh, bộ dạng nhìn qua ngốc cực kỳ."Hẳn là lại đang vung đũa ngấu nghiến ở trong mộng rồi.

"Cơ Trường Dạ lắc đầu bật cười, một bên tiến lên giúp thiếu niên chà lau nướt bọt, một bên thật cẩn thận ôm cậu lên giường, đắp kỹ chăn. Cảm giác thân thể treo trên bầu trời, rồi lại rơi xuống, Hữu Xu lập tức mở hai mắt, mông lung trông thấy một bóng người thon dài, đang cúi đầu nhìn mình, bởi vì che bóng, nhìn không thấy biểu tình, chỉ riêng hai tròng mắt lộ ra cảm xúc sâu không thấy đáy."Chủ tử, ngươi trở về rồi?"

Hai tay cậu tạo thành nắm, dùng sức dụi mắt.

"Đã nói với ngươi bao nhiêu lần, đừng dụi mắt như vậy." Cơ Trường Dạ kéo tay cậu ra, sau đó ngồi ở mép giường, chậm rãi mở miệng, "Rót một chén nước lại đây."

Lời này cũng không phải nói với Hữu Xu, mà là phân phó A Đại cùng A Nhị đứng ở cửa. A Đại lập tức rót một chén trà lạnh, hai tay dâng lên. Sau khi Cơ Trường Dạ tiếp nhận liền đưa đến bên miệng thiếu niên, một bàn tay đặt ở dưới cằm đối phương, miễn cho thấm ướt vạt áo.

Hữu Xu nhấp một ngụm nhỏ, liếm liếm cánh môi khô nứt, lại nhấp tiếp một ngụm nhỏ, nhấp cả buổi mới uống xong một chén nước.

Cơ Trường Dạ một chút cũng không biết phiền chán, ngược lại nhìn chằm chằm thiếu niên, không biết suy nghĩ cái gì.

Hữu Xu uống trà xong, thấy thanh niên hồi lâu không động đậy, nhịn không được kéo kéo góc áo đối phương, "Chủ tử, sao giờ ngươi mới trở về?"

"Trong triều có việc."

Cơ Trường Dạ vuốt ve sợi tóc trơn bóng của thiếu niên, chầm chậm nói, "Hữu Xu, muốn biết tình hình gần đây của Vương gia không?"

Chuyện lớn chuyện nhỏ của Vương gia, mỗi ngày hai tiểu quỷ đều sẽ đến bẩm báo, nhưng Hữu Xu lại càng nguyện ý nghe chủ tử kể rõ. Cậu dịch vào trong góc giường, vỗ chỗ trống bên người, "Lên đây trò chuyện.

"Đây là tư thế dự định xúc tất trường đàm*. *Xúc tất trường đàm: xúc tất là đầu gối dựa vào nhau, ý chỉ hai người có quan hệ rất thân thiết, trường đàm là nói chuyện lâu. Cơ Trường Dạ mỉm cười, đơn giản rửa mặt một phen, lại cởi ngoại bào và giày, lúc này mới bò lên giường, theo thói quen kéo thiếu niên vào trong ngực."Huyền Minh đại sư suất lĩnh ba trăm tăng nhân tĩnh tọa ở cửa thành, nhất định muốn Hoàng Thượng tra ra kết quả mới bằng lòng rời đi, dân chúng lui tới có nhiều tín đồ của hắn, thấy tình cảnh này cũng gia nhập vào, ngắn ngủn nửa ngày lại tập kết hơn vạn người, đem cửa thành chen đến chật như nêm cối.

Hoàng Thượng thịnh nộ, lệnh cưỡng chế tam ti nghiêm tra việc này, cùng ngày liền dán khắp hoàng bảng, trưng cầu manh mối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!