Hữu Xu hút một hơi như cảm thấy không đủ bảo đảm, còn muốn hút thêm mấy cái, rồi lại lo lắng động tác trước đó quá lớn, làm thanh niên tỉnh dậy. Cậu nằm úp sấp ở bên gối, một mặt khống chế hô hấp, một mặt nhẹ giọng kêu,
"Chủ tử, chủ tử? Ngươi tỉnh rồi sao?"
Dù Cơ Trường Dạ đã triệt để tỉnh táo, lúc này cũng không dám có chút động tác. Hiện tại hắn rất loạn, vốn tưởng rằng Hữu Xu muốn làm chuyện gì thực có lỗi với mình, lại không ngờ cậu thế mà hôn trộm mình. Vì sao cậu lại làm như thế?
Tâm tình thay đổi rất nhanh, chợt buồn chợt vui, Cơ Trường Dạ càng thêm luống cuống.
Cảm giác được hơi thở nóng rực của thiếu niên lần thứ hai phất lại đây, hắn trở người, làm bộ ngâm nga vài câu, khiến đối phương biết khó mà lui.
Nhưng với Hữu Xu mà nói thì long khí cùng cấp bậc với tánh mạng, nếu trong lúc ngủ mơ không chiếm được, bức đến nóng nảy cậu thật sự sẽ cường hôn giữa ban ngày đó.
Vì vậy, tuy bị hoảng sợ run rẩy, cậu vẫn không buông tha, mà là từ góc trong giường lặng lẽ chạy ra bên ngoài, ngồi trên mép giường, nghiêm túc nhìn gương mặt khi ngủ của thanh niên.
Qua ước chừng nửa khắc đồng hồ, thanh niên không xoay người nữa, hô hấp cũng cực kỳ vững vàng. Trái tim treo cao của Hữu Xu buông xuống, lần thứ hai chậm rãi ghé sát vào, dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng đối phương.
Bàn tay giấu trong đệm chăn của Cơ Trường Dạ đột nhiên nắm thành đấm, rất là chịu không nổi loại cảm xúc mềm mại, trơn bóng này. Hắn chưa bao giờ hôn qua bất luận kẻ nào, từ sau khi bị hãm hại, càng coi việc ngoài luân thường đạo lý này như hồng thủy mãnh thú, tránh còn không kịp.
Mấy năm nay, người duy nhất có thể tới gần hắn, ngoại trừ Hữu Xu không có người thứ hai. Bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, như hình với bóng, chỉ sợ chính là loại thân mật người bên ngoài không cách nào chen chân này, mới có thể khiến Hữu Xu lầm đường lạc lối.
Hữu Xu cậu ấy, cậu ấy thế mà lại động tâm với mình! Nghĩ tới đây, Cơ Trường Dạ chỉ cảm thấy tim như nổi trống, đầu óc mê muội, trong lúc thất thần, đầu lưỡi thiếu niên đã xâm nhập vào trong miệng một lần nữa, từng chút từng chút ngoắc ngoắc triền triền đem nước bọt trong miệng hắn hút ra ngoài.
Ban đêm yên tĩnh, căn phòng trống vắng, tiếng nuốt nước bọt dính dấp vang lên khiến thân thể hắn chậm rãi bắt đầu nóng lên.
Phản ứng kỳ quái này khiến cho hắn không thể không đi tự hỏi một ít vấn đề nghiêm túc, ví dụ như: có cần bỗng nhiên tỉnh lại, nghiêm chỉnh nói với thiếu niên rằng ngươi vượt quá khuôn phép hay không? Nhưng mà cái ý tưởng này vừa mới xuất hiện, liền lập tức bị Cơ Trường Dạ áp chế xuống.
Không được, làm như vậy sẽ dọa đến Hữu Xu, tiện đà khiến cậu vô cùng xấu hổ. Cậu có khả năng sẽ cướp đường mà chạy, cũng có khả năng sẽ trốn ở trong chăn xấu hổ khóc. Nhớ tới hai mắt đẫm lệ sương mù, bộ dạng thất kinh của thiếu niên, hắn luyến tiếc, rốt cuộc vẫn là luyến tiếc.
Trong đầu nhiều lần châm chước đủ loại khả năng, cuối cùng Cơ Trường Dạ lựa chọn án binh bất động.
Hữu Xu bên này vẫn còn bận rộn, hút xong nước bọt trong miệng, thấy khóe môi và cằm thanh niên cũng dính một đường chỉ bạc, liền nhẹ nhàng, tinh tế tỉ mỉ mà liếm liếm sạch sẽ.
Tự giác hút đủ, cậu mới từ chân giường chui vào trong góc, ôm chăn trong ngực lẩm bẩm nói, "Hương vị một chút cũng không kỳ quái, rất ngọt." Dứt lời chẹp chẹp miệng, tựa như đang hồi vị.
Thiếu niên căn bản là không biết hôn, giống như một con cún nhỏ, chỉ biết liếm tới liếm lui, hút lại hút, giống như đang ăn cơm.
Nhưng Cơ Trường Dạ lại bị cách hôn môi không có kết cấu này biến thành tâm tình đại loạn không yên, lại bị lời nói hồn nhiên chất phác của cậu chọc cho dở khóc dở cười, trong lúc nhất thời bách vị tạp trần.
Cho đến khi thiếu niên nằm xuống, đắp kỹ chăn khò khò ngủ, hắn mới thở dài một hơi, trái tim xưa nay bình tĩnh như nước nổi lên tầng tầng sóng lớn.
Hắn trở người, chăm chú nhìn gương mặt thiếu niên khi ngủ điềm đạm nhu thuận, bùi ngùi thở dài, "Hữu Xu, ta nên đối đãi với ngươi như thế nào mới tốt đây?"
Tối nay, đã định trước có người say sưa đi vào giấc mộng, cũng có người lăn lộn khó ngủ.
Hôm sau, Hữu Xu theo thói quen giờ Thìn tỉnh dậy, lại phát hiện chủ tử sớm đã ăn mặc chỉnh tề, đang chuẩn bị ra ngoài. Cậu đã sớm quên việc mình hút long khí, sột soạt đứng lên, rất nhanh mặc y bào, nhắm mắt theo đuôi đuổi kịp.
Cơ Trường Dạ vội vàng liếc nhìn thiếu niên một cái, bỗng giật mình nhớ tới tình cảnh hai người gặp mặt lần đầu tiên. Lúc ấy cậu còn nhỏ như vậy, ước chừng chỉ cao ba thước, làn da vàng như nến, thân thể gầy yếu, giống như một trận gió có thể thổi bay.
Nay, cậu cao lớn, trưởng thành, lúc vui vẻ vẫn giống hệt như ngày xưa, trong mắt ngoại trừ ánh mặt trời sáng rực, không có một tia tạp chất.
Dù sao đây cũng là đứa nhỏ mình tự tay nuôi lớn, Cơ Trường Dạ nhìn cậu từ một bé con, trưởng thành thành thiếu niên lang phong độ nhẹ nhàng, mặc dù trên danh nghĩa là chủ tớ, thực tế lại không khác gì phụ tử.
Hắn đút cơm cho cậu, giúp cậu mặc quần áo, thậm chí ban đêm sét đánh chớp lòe còn vì cậu mà ngâm nga ca dao thôi miên. Bất luận thế nào hắn cũng không tưởng được, khi đứa nhỏ trưởng thành, lại ôm ấp ý nghĩ như vậy với mình.
Long dương chi đạo trái với thiên hòa, hắn tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn đứa nhỏ của mình càng chạy càng xa trên lối rẽ này. Nhưng mà nói rõ là trăm triệu lần không thể, lòng tự trọng của Hữu Xu rất mạnh, sợ là sẽ làm ra việc ngốc gì.
Biện pháp tốt nhất là vô tri vô giác dẫn đường, làm cậu chuyển dời lực chú ý từ trên người mình đến nơi khác.
Cơ Trường Dạ đau khổ suy tư, chưa từng phát giác đối với nụ hôn tối hôm qua, chính mình ngoại trừ khiếp sợ, lo lắng, nhưng lại không có chút nào mâu thuẫn, cũng không có một chút phản cảm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!