Thấy thiếu niên đứng không động đậy, vú già trung niên quỳ gối tạ lỗi với A Đại và A Nhị gác ở cửa viện,
"Thỉnh cầu hai vị đại huynh đệ để lão nô đi vào tặng đồ. Trước đó đại thiếu gia nhà ta có nhiều đắc tội với tam hoàng tử, đặc biệt phái lão nô đến tạ lỗi."
Đắc tội tam hoàng tử, chính mình không đến, lại phái một lão bà tử không mặt không mũi, bàn tay này đánh cũng thật đủ ngoan độc. Đừng nói A Đại, A Nhị để cho bà ta đi vào, ngay cả tâm muốn một đao làm thịt bà ta cũng có.
Không cần hỏi, người trước đó đắc tội chủ tử chỉ có Vương Thiên Hữu, lão bà tử này là nô tài của Vương gia.
Vương gia xem chủ tử là cái gì?
Tùy tiện phái một nô tài là có thể bỏ qua cho kẻ ti tiện à? Tuy rằng Hữu Xu biết đối phương chính là lấy bồi tội làm cái cớ, mục đích vẫn là để tìm hiểu thân thế của mình, nhưng trong lòng vẫn vô cùng căm tức.
Cậu không dám đi qua, ở tại chỗ nhặt rất nhiều đá, ném từng cục từng cục, ném cho đến khi lão bà tử kia chạy trối chết.
"Đi đi!" Xoay vài vòng, rốt cuộc nhặt được một cục gạch ở cạnh bàn, cậu không chút nghĩ ngợi liền ném qua, chẳng những khiến lão bà tử kia sợ đến tè ra quần, ngay cả A Đại và A Nhị cũng nhảy ra mấy bước, lòng còn sợ hãi.
"Hữu Xu, nhìn cho kỹ, đừng ném vào người phe mình.
"A Đại ngoài miệng oán giận, trong mắt lại tràn đầy ý cười. Để tránh xé rách mặt với Thượng thư phủ, hắn không thể nâng đao chém người, nhưng Hữu Xu ném mấy cái như vậy đã đủ để phát tiết tức giận trong lòng bọn họ. Như thế nào mà ngay cả đuổi khách cũng ấu trĩ như vậy? Cơ Trường Dạ tai nghe tám hướng, mắt nhìn sáu phương, tự nhiên rõ ràng chuyện ở ngoài viện, nắm một quân cờ thật lâu không buông xuống, cuối cùng đỡ trán lắc đầu, liên tục cười nhẹ."Vị tiểu hữu này rất thú vị."
Huyền Minh cũng cười theo, cũng thật sâu nhìn thiếu niên vài lần.
Đuổi lão bà tử đi rồi, Hữu Xu tiếp tục gặm điểm tâm, sau một nén nhang, ngoài viện lại một lần nữa có người tới, là một thiếu nữ thanh xuân trẻ tuổi cùng một quý phụ tuổi già sức yếu, tự báo lai lịch, nói là Vương lão phu nhân cùng Vương nhị tiểu thư.
Lão phong quân* Thượng thư phủ tới chơi, Cơ Trường Dạ chỉ phải đứng dậy đãi khách. Huyền Minh pháp sư vốn tính cáo từ, lại bị bạn cũ dùng một ánh mắt lưu lại, hai người bồi lão phong quân tinh tế phẩm trà, đàm thiện luận đạo.
*Phong quân: là danh xưng của quý tộc được phong ấp thời cổ đại. Sau này, có chế độ phong điển, hoàng đế dựa theo đẳng cấp quan viên mà phong tặng vinh dự cho thê thất, phụ tổ của người đó, người được loại phong điển này cũng gọi là phong quân.
Khi lão thái thái đi qua bên người, Hữu Xu rõ ràng cảm giác được ánh mắt tìm hiểu hàm súc mười phần của đối phương. Cậu sờ sờ khuôn mặt vô cùng tú lệ của mình, đã mơ hồ đoán được nguyên nhân.
Từ khi sinh ra chưa từng gặp mặt, lại có thể liếc mắt một cái liền phân biệt được, ước chừng là bởi vì mình lớn lên quá giống mẫu thân, vả lại nhìn kỹ thiếu nữ thanh xuân kia, lại cũng có năm sáu phần tương tự với mình.
Bồi lão phong quân ngồi một lát, thiếu nữ liền lấy lý do rời đi, nhìn thấy thiếu niên phấn y da trắng, mặt mày như họa dưới tàng cây, giả vờ không biết mà nói, "Ngươi là tiểu thiếu gia nhà ai, ta thấy ngươi thật quen."
Tam hoàng tử vừa nhận người này làm nghĩa đệ, có thể thấy lai lịch người này chắc chắn có chỗ bất phàm, cần phải đến hỏi thăm rõ ràng.
"Ta là của nhà Cơ Trường Dạ."
Hữu Xu vốn không muốn phản ứng với thiếu nữ, lại thấy hai quỷ đồng trước đó ngồi ở trên hai vai nàng, một con móc mắt một con cắn cổ, biểu tình vô cùng dữ tợn, nhất thời liền hứng thú.
Nhưng hình như thiếu nữ đeo bảo vật trừ tà gì đó, khiến quỷ đồng không làm gì được nàng, mỗi khi sắp cắn được làn da lại bị lực lượng vô hình đánh văng ra.
Thiếu nữ bị câu vô nghĩa này nghẹn lại, nụ cười ngọt ngào trên mặt hơi hơi vặn vẹo. Cơ Trường Dạ dựa cửa sổ mà ngồi lại không nhịn được cười, hơn nửa ngày mới đem ý cười dâng lên cổ họng ép trở về. "Ta là của nhà Cơ Trường Dạ
", lời này sao lại dễ nghe như thế chứ? Hắn hạ mắt, giống như vô ý mà vuốt ve khóe miệng cong lên, trong lòng hồi vị thật lâu. Thiếu nữ điều chỉnh tốt biểu tình cứng ngắc, tiếp tục thăm dò,"Ta là nói, ngươi vốn là nhà nào? Mẫu thân của ta là người Lương Châu, ta thấy ngươi rất quen thuộc, không chừng chúng ta đã gặp nhau lúc nào rồi."
"À." Hữu Xu gật đầu, cầm lấy một khối gạo nếp cao chậm rãi ăn.
À cái gì mà à? Ngươi nhiều lời thêm vài chữ đi chứ! Ngươi như vậy bảo ta nên tiếp tục thế nào hả? Thiếu nữ hận không thể vỗ bàn, lại gắt gao nhẫn nại. Khuôn mặt này xa lạ như thế rồi lại quen thuộc như thế, khiến nàng vừa nhìn thấy liền hận đến ngứa răng.
Lấy lại bình tĩnh, nàng cứng rắn cười nói,
"Ngươi họ gì? Nguyên quán nơi nào? Thượng kinh có rất nhiều phong cảnh danh thắng, nếu ngươi cảm thấy cô đơn, có thể cùng nhóm người huynh trưởng của ta đi ra ngoài du ngoạn. Hắn tôn kính người có tài, tuổi của ngươi và hắn tương đương, tài hoa lại ở trên hắn, được bái thiếp của ngươi, hắn tất nhiên rất vui mừng."
Ỷ vào dung mạo tuyệt trần, thiếu nữ chưa từng gặp bất lợi, căn bản không nghĩ rằng mình liên tiếp nói mấy câu đều moi không xuất, trừ phi người này quả thực có quan hệ với Vương gia, mà còn sớm biết được thân thế của mình. Nhưng nếu cậu ta đã biết, vì sao lại không đến Cảm Nghiệp tự thăm Tống thị?
Theo lý thuyết cậu ta đã là nghĩa đệ tam hoàng tử, mặc dù không làm gì được Vương gia, nhưng giúp Tống thị hoàn tục lại không phải việc khó.
Thiếu nữ ngoài miệng không ngừng thăm dò lấy lòng, trong lòng lại nhiều lần suy đoán.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!