Chương 145: (Vô Đề)

Kỳ thật sau khi Tống Lập gặp sét đánh đã muốn nói thật ra, lại phát hiện mình mất đi quyền khống chế thân thể, dưới hai mắt Tống Hữu Xu trầm tĩnh nhìn chăm chú chỉ có thể một lần lại một lần lắc đầu phủ nhận, sau đó một lần lại một lần thừa nhận thiên phạt, cho đến lúc này mới phát hiện, cái gọi là "vấn tâm chú

"bất quá là ngụy trang, mục đích thực sự của Tống Hữu Xu là giết chết mình, nhưng lại muốn cho mình thân bại danh liệt! Nghĩ đến vợ con xa ở tinh hệ Mata, Tống Lập biết vậy chẳng làm, nghe thấy một vấn đề cuối cùng của Tống Hữu Xu, muốn há mồm thừa nhận hành vi, lại không thể khống chế mà nói rằng,"Không, ta không có hãm hại mày, mày trộm di sản của ta!"

Tôi phắc mẹ ông!

Lúc này còn không thừa nhận, là muốn kéo tất cả mọi người chôn cùng sao? Người xem dưới đài khóe mắt muốn nứt ra, nhất là đám người Cơ Ngọ mang Tống Lập về thủ đô tinh, hận không thể chạy lên chặn miệng lão.

Bọn họ rõ ràng hơn bất cứ ai, hai chị em Tống gia cũng không tồn tại cái gọi là tranh cãi di sản, tất cả chứng cứ đều là bọn họ ngụy tạo, trước đó đã so lời khai với Tống Lập thật tốt.

Nhưng mà ở sâu trong nội tâm, bọn họ lại mong đợi đây chỉ là thủ đoạn giả thần giả quỷ củaTống Hữu Xu, chỉ cần Tống Lập đánh chết không tiếp thu, việc này cũng liền qua, cuối cùng lựa chọn ngồi xem.

Trong sự yên tĩnh giống như chết, Hữu Xu chậm rãi nói, "Ông nói dối."

Tống Lập nhắm hai mắt lại chờ đợi phán quyết tử vong, người xem dưới đài lại phản ứng không đồng nhất, có hoàn toàn không tin việc này, đang lộ ra nụ cười châm chọc; có nửa tin nửa ngờ, đứng ngồi không yên; còn có chạy đến lối đi nhỏ ý đồ chạy đi, lại kinh hãi phát hiện tất cả đường đi đều bị lực lượng khó hiểu nào đó bịt kín.

Vài giây đồng hồ sau, hiện trường vẫn là gió êm sóng lặng, mấy người xem nữ ôm hai má thét chói tai chậm rãi buông tay xuống, trong mắt tất cả đều là lửa giận khi bị lừa.

Cơ Ngọ ngồi ở hàng trước nhất lạnh giọng mở miệng, "Tống Hữu Xu, lần này cậu vui đùa có chút lớn, không chê dọa người sao?"

Người quan sát trực tiếp trên mạng đánh ra liên tiếp "ha ha ha ha ha ha ha

", cái gì Tống gia, vấn tâm, thiên phạt, đạo tổ chó má, toàn mẹ nó là một đám lừa đảo giả thần giả quỷ. Tống gia đã từng áp đảo trên năm đại thế gia cũng không gì hơn cái này, khó trách có thể sinh ra thứ mất mặt xấu hổ như Tống Hữu Xu. Hữu Xu chậm rãi nâng tay lên đặt trên mắt trận, nghiêm túc trả lời,"Tôi cũng không nói giỡn." Lời còn chưa dứt, từ trường bốn phía bắt đầu liên tiếp bành trướng cắn nuốt nhau, uy áp phát ra trong khoảnh khắc cắt Tống Lập thành mảnh nhỏ, sau đó cuốn về phía thính phòng dưới đài.

Bị từ trường gió lốc bao phủ là tư vị gì? Vấn đề này trên thế giới không ai có thể giải đáp, bởi vì người trải qua gió lốc đều chết, đều không ngoại lệ. Đây là lực lượng căn nguyên nhất của thế giới, có thể xé rách tinh cầu, tinh hệ, thậm chí vũ trụ thời không.

Một khi nó bùng nổ sẽ cắn nuốt hết thảy xung quanh, cho đến khi cả mình cũng đồng loạt bị hủy diệt. Hố đen phân bố ở mỗi một góc vũ trụ chính là kiệt tác của chúng nó, dù là bình ổn, thì sóng năng lượng dư lại cũng đủ để đâm xuyên vách tường thời không.

Tất cả dụng cụ trong phòng trực tiếp lần lượt vỡ nứt, camera lơ lửng ở giữa không trung lại chỉ lắc lắc, vẫn chưa bị bất luận cái gì lan đến, khán giả cảm thấy linh hồn của mình sắp bị từ trường gió lốc lôi kéo ra ngoài, sau đó vỡ vụn thành bột mịn, lại phát hiện thân thể mình bị gắt gao đặt ở chỗ ngồi, vẫn chưa bị bất cứ thương tổn gì.

Cảm giác đau đến không muốn sống bao phủ mỗi người, bọn họ không có lúc nào là không hy vọng mình chết đi, rồi lại tuyệt vọng chờ đợi một vòng tra tấn tiếp theo.

Mà bên ngoài tòa lầu chọc trời cao tới ba trăm tầng, thủy tinh công nghiệp từng lòe lòe tỏa sáng bị gió bạo chấn vỡ, trong quá trình rơi xuống lại vỡ thành bột phấn, lộ ra văn phòng bên trong, tất cả dụng cụ đang vỡ nứt, bốc ra từng đám từng đám khói đen, tình cảnh to lớn mà lại hỗn loạn có thể so với trùng tộc xâm lấn.

Nhanh chấm dứt đi, van cầu thượng đế! Không, van cầu thiên đạo! Người xem dưới đài đang rơi nước mắt cầu nguyện, nhưng việc bọn họ càng muốn làm chính là hò hét và quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

Từ trường gió lốc đặt bọn họ ở chỗ ngồi, xé rách quá mức kịch liệt làm ngũ quan bọn họ vặn vẹo lệch vị trí, tai mắt mũi miệng chảy ra máu loãng, ngoại trừ yên lặng thừa nhận thì không còn cách khác.

Mấy trăm camera may mắn thoát khỏi, đem một màn này trung thực tiếp sóng ra ngoài. Nhóm dân mạng rốt cuộc cười không nổi, thậm chí ngay cả hô hấp cũng nghẹn ở ngực, trí não của bọn họ phát ra gào thét khó có thể thừa nhận, chẳng sợ rời xa địa điểm xảy ra chuyện, cũng khó tránh khỏi bị từ trường xao động lan đến.

"Đủ, mau dừng lại! Tống Hữu Xu, làm nó nhanh chóng dừng lại!" Có người rưng rưng nước mắt hô, bởi vì bọn họ phát hiện khi người khác sắp bị xé rách thành mảnh nhỏ, chỉ có Tống Hữu Xu, hai anh em Lâm gia và đám người Cơ tướng quân bình chân như vại ngồi ở tại chỗ.

Xung quanh Cơ tướng quân gió êm sóng lặng, hắn và vài vị thuộc hạ ngay cả góc áo cũng không bị gió bạo cọ đến, mà Tống Hữu Xu càng tuyệt, đang bưng một cốc sữa chậm rãi thưởng thức, để lại một vòng bọt sữa, khuôn mặt hồn nhiên mà lại tú lệ kia nhìn qua cực kỳ nhu thuận, lúc này ở trong mắt người khác lại tương đương với ma quỷ.

Lâm Đức Hiên đang chán đến chết mà lật xem trí não, Lâm Đức Hải thì ngồi nghiêm chỉnh, nhìn không chớp mắt.

So với khán giả bị bao phủ trong không gian vặn vẹo, bọn họ giống như bị vây ở một thế giới khác. Khi Tống Hữu Xu nhẹ nhàng buông cốc xuống, gió lốc điên cuồng gào thét im bặt ngừng lại, giữa phòng chỉ còn lại tiếng thấp giọng khóc nức nở và tuyệt vọng gào thét.

"Thiên đạo làm chứng, Tống Hữu Xu tôi mới là người kế thừa Tống gia chân chính." Câu nói nhẹ nhàng bâng quơ này rốt cuộc đánh thức thần trí mọi người.

Vì tạo thế cho Tống Lập, Cơ gia phát thư mời cho rất nhiều người, có tư cách tham dự đều là nhân vật hết sức quan trọng của đế quốc, bình thường bọn họ có bao nhiêu cao cao tại thượng, hiện tại liền có cỡ nào chật vật thê thảm.

Ngoại trừ Tống Lập ngay cả vụn cũng không tìm ra, từ trường gió lốc nhìn như không có tổn hại bất cứ ai, nhưng chỉ có chính bọn họ biết, gió lốc tiến hành tàn phá kịch liệt như thế nào đối với linh hồn bọn họ, nhiều lần bị xé rách lại nhiều lần bị khâu lại, giống như là đã trải qua mấy ngàn mấy vạn lần tử vong.

Dần dần, có vài đặc chủng nhân phục hồi lại tinh thần, cúi đầu nhìn mới phát hiện thời gian chỉ qua năm phút đồng hồ, ngắn ngủn năm phút đồng hồ, so với năm vạn năm càng khó qua hơn…

Người canh giữ ở trên internet thở phào một hơi, hình ảnh bắt đầu tiếp tục, có camera bay ra bên ngoài, đem tòa lầu tinh võng trụi lủi quay lại, cảnh tượng trước mắt làm người ta kinh hãi.

Người qua đường không rõ chuyện đứng ở phía dưới chỉ trỏ, biểu tình bối rối, cho đến lúc này nhân viên bảo an mới phá cửa phòng trực tiếp, tiến hành cứu trị với những người ngã ngồi tại chỗ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!