Hữu Xu đã làm tốt chuẩn bị đi theo chủ tử về kinh, Tống ma ma cùng Bạch Thược lại trước một bước đuổi tới Khai Nguyên tự, muốn đón Hữu Xu rời đi.
Các nàng cho rằng mười năm qua đi, lệ quỷ đã sớm đi rồi, ở hay không ở bên cạnh quý nhân cũng không hề gì.
"Bây giờ ta còn chưa thể đi."
Hữu Xu nghe xong ý đồ hai người đến, lắc đầu cự tuyệt. Cậu chưa tìm được biện pháp giết chết lệ quỷ, một khi rời khỏi chủ tử, chỉ có một con đường chết.
"Nhưng mà mẫu thân người vẫn chờ người đó!"
Tống ma ma gấp cực kỳ, nắm chặt cổ tay thiếu gia, thấp giọng nói, "Người có muốn biết thân thế của mình hay không?" Bà vốn nghĩ chờ thiếu gia thành gia lập nghiệp rồi lại về thượng kinh nhận tổ quy tông, nào biết tiện nhân Lâm thị kia lại không chịu buông tha tiểu thư, nhét vài vật riêng tư của nam tử vào trong phòng tiểu thư, nói xấu tiểu thư thông dâm với người ngoài, buộc tiểu thư tự cắt tóc làm ni.
Khi Tống ma ma thu được tin tức, việc này đã thành kết cục đã định, nghĩ đến đời này của tiểu thư đều hủy trong tay Vương Tượng Càn cùng Lâm thị, bất luận thế nào bà cũng nuốt không trôi ngụm khí này, dưới cơn xúc động liền muốn mang thiếu gia về.
Thiếu gia tốt xấu gì cũng là con trai trưởng Vương gia, lại thông minh tuấn tú như thế, chắc chắn có thể đạt được sủng ái của lão thái gia cùng thái phu nhân.
Nghĩ tới đó, bà cũng không quản thiếu gia có nguyện ý nghe hay không, đem tất cả chuyện cũ trước đây triệt để nói ra đến nơi đến chốn, cuối cùng thấp giọng khóc nói,
"Thiếu gia, mẫu thân người vẫn chờ người trở về cứu nàng đó. Người mau cùng ta về thượng kinh đi."
"Ngươi là muốn để ta trở về nhận tổ quy tông sao?
"Hữu Xu mặt không đổi sắc hỏi ý kiến. Chớ nói tự thân cậu còn khó bảo toàn, dù cho không có bị lệ quỷ cuốn lấy, cũng tuyệt đối sẽ không về Vương gia. Tống ma ma liên tục gật đầu, Bạch Thược cũng lộ ra vẻ mặt mong đợi."Là con trai trưởng thì có năng lực như thế nào? Mẫu thân là chính thê, vẫn rơi vào kết cục làm bạn với thanh đăng cổ phật, lão thái gia, lão phu nhân có từng giúp nàng nói qua một câu công đạo sao?
Các ngươi cũng nói, ta vừa sinh ra, người cả nhà đều biết ta là quỷ đòi nợ đầu thai, bị các ngươi ôm đi mười lăm năm, cũng không ai hỏi thăm. Vốn tưởng rằng quỷ đòi nợ đã chết ở bên ngoài, đang định thở phào, rồi bỗng nhiên lại tìm tới cửa, Tống ma ma, nếu đổi lại là ngươi?
Ngươi thích được sao?" Hữu Xu nhấp nhấp môi, tiếp tục nói,
"Ngay cả mẫu thân không hề có sức uy hiếp mà Lâm thị cũng chưa từng dung được, lại như thế nào dung được đứa con trai trưởng là ta tranh gia sản với nhi tử của nàng? Mà trưởng bối trong nhà, ai sẽ che chở ta? Phụ thân? Lão thái gia? Hay lão phu nhân?"
Hữu Xu một lần nữa khoát tay cự tuyệt,
"Tống ma ma, chúng ta thế đơn lực mỏng, bây giờ trở về không phải là xả giận, mà là chịu chết. Mẫu thân có thể rời khỏi Vương gia là chuyện tốt, ít nhất không cần chịu giày xéo nữa. Đợi ta xong chuyện nơi đây, ta liền đón nàng ra. Tóc cạo rồi có thể dài lại, xuất gia có thể hoàn tục, nhưng mạng không còn, thì cái gì cũng mất."
Tống ma ma vừa nghe lời ấy, nhất thời rơi vào trầm mặc thật dài. Biểu tình nóng bỏng của Bạch Thược cũng chậm rãi lạnh xuống. Sau một chung trà, hai người song song tỉnh ngộ, mắt lộ ra xấu hổ. Các nàng cũng hồ đồ, thiếu chút nữa hại thiếu gia.
Vương gia chỗ nào mà là nơi tốt để đến chứ, đều là núi đao biển lửa, huyết trì luyện ngục.
Nghĩ thông suốt xong, hai người bảo Hữu Xu viết một phong thư cho mẫu thân, cũng để nàng an tâm, sau đó về nhà thu thập hành lý, đến kinh thành trước điều tra tình huống. Các nàng chân trước vừa rời đi, A Đại chân sau đã tới, bảo Hữu Xu chuẩn bị tốt để đi xa nhà.
Ba ngày sau, Hữu Xu cùng chủ tử đi lên xe ngựa, lắc lắc lư lư đi tới kinh thành.
Cơ Trường Dạ cầm một tờ thánh chỉ trong tay, khẽ cười nói, "Hữu Xu không có lời gì muốn hỏi ta sao?
"Hữu Xu đang nắm một khối mễ cao, dùng răng cửa mài từng chút từng chút, nghe vậy trái phải lắc đầu, không hề hứng thú với nội dung trên thánh chỉ. Nên biết thì cậu đã sớm biết, không nên biết, cậu cũng đã đoán được, người quá thông minh chính là phiền não như thế đó. Cơ Trường Dạ kéo thiếu niên vào trong ngực, tỉ mỉ lau sạch mảnh vụn bên khóe miệng cậu, thở dài,"Ta vốn tưởng rằng đời này cũng không về kinh thành, cho nên muốn vứt bỏ mà sống một lần nữa, lại không ngờ phụ hoàng lại gọi ta trở về. Hữu Xu, ước chừng ngươi cũng đã đoán được đi?
Ta chính là đương triều tam hoàng tử Cơ Trường Dạ.
"Hữu Xu gật đầu, biểu tình mười phần lạnh nhạt. Chủ tử chính là chủ tử, bất luận là thiếu niên nghèo túng để tóc tu hành trong Khai Nguyên tự, hay là thượng vị giả (người ở vị trí cao) hiện giờ bày mưu nghĩ kế, với cậu mà nói đều không có gì khác nhau. Cơ Trường Dạ đối với việc thiếu niên phản ứng bình thường thực vừa lòng, cân nhắc một lúc lâu, lại nói,"Vậy ngươi có biết thân thế của mình chứ?
"Rốt cuộc vẫn là đi đến một bước này, hắn mím mím môi, cảm giác trong miệng vạn phần khô khốc. Hữu Xu một mặt gật đầu một mặt gặm mễ cao, trong đôi mắt to hắc bạch phân minh tràn đầy nghi hoặc, giống như muốn hỏi vì sao chủ tử lại nhắc tới việc này. Trong lòng Cơ Trường Dạ kinh ngạc, nắm cằm thiếu niên, nhìn kỹ cậu,"Biết từ lúc nào?"
"Bốn ngày trước, lần Tống ma ma đến xem ta." Hữu Xu thẳng thắn thành khẩn bẩm báo.
"Đúng là ngày đó biết được.
"Cơ Trường Dạ thì thào tự nói, nhiều lần nhớ lại biểu hiện mấy ngày gần đây của Hữu Xu, phát hiện cậu nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, không có chút bi thương và thù hận như trong dự đoán của mình, cũng không có ý nguyện xin mình giúp đỡ. Trong lòng Hữu Xu rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Lấy lại bình tĩnh, hắn tiếp tục truy vấn,"Nếu như thế, vậy ngươi có từng nghĩ về Vương gia nhận tổ quy tông không? Nếu ngươi muốn, ta có thể giúp ngươi đón cả Tống thị trở về.
"Hữu Xu nào dám đi? Vừa nghe lời này, ngay cả mễ cao cũng ăn không vô, vội vàng bổ nhào vào bên người thanh niên, hai tay quấn lên thắt lưng rắn chắc của hắn, vội vàng thổ lộ,"Xin chủ tử ngàn vạn lần đừng đưa ta rời đi! Vương gia dù tốt hơn nữa thì có thể thế nào?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!