Chương 12: (Vô Đề)

Tuy rằng Hữu Xu còn nhỏ tuổi, nhưng đã từng thấy qua rất nhiều tình cảnh lớn, thực nhanh liền thoát khỏi sợ hãi, cố gắng cầu sinh. Cậu lần thứ hai đưa tay, hung hăng chọc về mắt tăng nhân, đối phương lập tức buông tay ra, che mắt kêu thảm thiết. 

Thừa khe hở này, Hữu Xu chạy đi như điên, trong lúc vội vàng nhìn lại, đã thấy tăng nhân căn bản không quan tâm con mắt bị phá hỏng, cũng bay nhanh đuổi lại đây. Nghĩ cũng đúng, khối thân thể này chung quy không phải của nó, dù có đau nữa, vì máu thịt của thế ngoại chi nhân, nó cũng có thể nhẫn nại.

Hữu Xu chân ngắn, tốc độ làm thế nào so được với một người thành niên, mắt thấy liền bị đuổi kịp, không khỏi âm thầm kêu khổ, sớm biết lệ quỷ đuổi theo không bỏ, không chỗ nào không có mặt như thế, mình nên thời thời khắc khắc đi theo bên cạnh chủ tử.

Nhưng mà hiện tại hối hận cũng đã muộn rồi, dù cậu có mọc thêm cánh, cũng không có khả năng nháy mắt bay trở về.

"Cứu mạng! Chủ tử cứu mạng!" Hữu Xu kéo cổ họng hô to, nhưng nơi này cách phật điện thực xa xôi, đường nhỏ cũng thực hẻo lánh, đừng nói thiếu niên, dù là tăng nhân trong chùa cũng không thấy bóng dáng.

Nghe thấy tiếng bước chân sau lưng càng ngày càng gần, Hữu Xu mơ hồ cảm thấy tuyệt vọng, trong lúc nguy nan, một trận tiếng xé gió bỗng nhiên lao tới, ngay sau đó là hai tiếng kêu thảm thiết.

Hữu Xu quay đầu nhìn lại, phát hiện tăng nhân bị lệ quỷ nhập vào đã tê liệt ngã xuống mặt đất, chân trái phải mỗi bên một lỗ máu, hiển nhiên là bị ám khí gây thương tích. Ai giúp mình? Lại vì sao tránh ở chỗ tối không chịu hiện thân?

Hữu Xu không dám dừng lại nữa, vừa chạy vừa suy tư thật nhanh, mắt thấy cổng vòm tiểu viện gần trong gang tấc, thiếu chút nữa vui quá mà khóc.

Cậu biết tuy rằng thân thế mình ly kỳ, nhưng tuyệt đối không có người âm thầm bảo hộ. Cha của cậu không có cái tâm kia, nương của cậu không có cái lực đó, nghĩ tới nghĩ lui, đối tượng mà những người nấp ở chỗ tối đó muốn bảo vệ, chỉ có chủ tử.

Phải rồi, hắn thân mang long khí, có mấy ám vệ cũng thực hợp lý.

Tính tính, đây là lần thứ mấy chủ tử cứu mạng mình rồi? Khi Hữu Xu bước vào cửa viện vô cùng cảm kích thầm nghĩ.

Cùng lúc đó, thiếu niên cũng từ chỗ ám vệ nhận được tin tức Hữu Xu bị tập kích, đang đẩy cửa phòng ra vội vàng chạy đến, đụng phải đứa nhỏ hoảng loạn chạy lung tung. Vừa ngã vào trong cái ôm ấm áp mùi đàn hương, Hữu Xu liền triệt để yên tâm, tứ chi dùng sức quấn trên đùi thiếu niên, kéo cũng kéo không ra.

Không xa rời nhau, trừ khi tiêu diệt lệ quỷ, nếu không đời này cũng không tách khỏi chủ tử. Nghĩ như vậy, cậu ôm càng chặt hơn, đem khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt dán trên đùi thiếu niên.

"Không có việc gì, Hữu Xu đừng sợ, hiện tại không có việc gì." Thiếu niên khom lưng xuống, đem đứa nhỏ lạnh run ôm vào lòng vỗ vỗ.

Hữu Xu không phát ra tiếng, cảm giác mình bị ôm lên cách mặt đất, vội vàng ôm cổ thiếu niên, cũng đem mặt chôn ở hõm cổ đối phương. Nơi an toàn nhất trên đời quả nhiên chỉ có nơi này.

Thiếu niên mang đứa nhỏ bị kinh hách vào trong phòng, tìm ra kim sang dược giúp cậu băng bó lỗ tai bị cắn đến đầm đìa máu tươi.

A Đại, A Nhị phụng mệnh đến thẩm vấn tăng nhân kia, lại biết được đối phương đã chết bất đắc kỳ tử không thể giải thích được, bí mật sai ngỗ tác (pháp y)đi nghiệm thi, lại tìm không ra nguyên nhân cái chết xác thực.

Đến tột cùng là tăng nhân hướng về phía ai mà đến?

Hữu Xu hay là mình? Vấn đề này thiếu niên rất muốn làm rõ, nhưng qua hơn nửa tháng điều tra, lại không phát hiện bất luận chỗ nào khả nghi, thời gian lâu cũng liền dứt bỏ.

Lúc này Hữu Xu bị chấn kinh không nhỏ, liên tục gặm mười mấy cái bánh ngô mới hòa hoãn lại, từ đó về sau liền dán lấy thiếu niên không buông, đi chỗ nào theo đến chỗ đó, giống như cái đuôi nhỏ. Thiếu niên cũng không biết phiền chán, nơi chốn quan tâm không nói, còn tự mình dạy cậu đọc sách tập viết.

Hai người ở chung rơi vào cảnh đẹp, nhìn không giống chủ tớ, ngược lại tựa như phụ tử.

Tuy rằng ở bên cạnh thiếu niên thực an toàn, nhưng giao tính mạng của mình vào trong tay người khác, bất luận thế nào Hữu Xu cũng lo lắng. Mỗi khi nhàn rỗi, cậu liền bắt đầu cân nhắc làm thế nào giết chết lệ quỷ.

Bây giờ, cậu còn chưa phát hiện nhược điểm của lệ quỷ, ngược lại để cho đối phương bắt được một cái nhược điểm của mình. Đối phương ngay cả chùa miếu cũng dám xông vào, còn giết chết một tăng nhân, có thể thấy cũng không e ngại những thần phật nặn bằng đất sét đó.

Trên đời này có lẽ có rất nhiều thứ có thể khắc chế nó, nhưng thứ Hữu Xu biết, lại chỉ có mỗi mình thiếu niên.

Vì vậy, mấu chốt giết chết lệ quỷ còn ở trên người thiếu niên. Nếu có thể thu long khí của hắn cho mình sử dụng thì tốt rồi. Nghĩ tới đây, suy nghĩ của Hữu Xu trong nháy mắt mở ra.

Cậu chưa từng nghiên cứu về long khí, nhưng cái gọi là long khí, xét đến cùng là một loại lực lượng, không có gì khác biệt với dị năng. Dị năng có thể cướp lấy, long khí tự nhiên cũng có thể.

Cướp dị năng chỉ cần đào tinh hạch của dị năng giả ra rồi hấp thu, còn long khí thì sao? Phải biết rằng, thiếu niên là một người thường, cũng không có tinh hạch. Chẳng lẽ muốn uống máu hắn, ăn thịt hắn? Giống như lệ quỷ đối phó với mình sao?

Hữu Xu điên cuồng lắc đầu, đem ý tưởng đáng sợ này triệt để bài trừ. Có lẽ cậu không có tiết tháo và giới hạn gì, tam quan cũng hơi có chút lệch, nhưng xưa nay tuân theo chuẩn mực hành vi có ân báo ân, có thù báo thù.

Thiếu niên vẫn chưa từng tổn thương cậu, ngược lại, còn từng hai lần ba lượt cứu cậu trong nước sôi lửa bỏng. Vì giữ mạng mà mưu hại thiếu niên, loại chuyện này cậu tuyệt đối sẽ không làm.

Hữu Xu cực khổ suy nghĩ mất mấy ngày, cuối cùng đem ý tưởng cướp lấy long khí đè xuống. Cậu xin thiếu niên một khối ngọc bội tùy thân mang theo, muốn biết một đồ vật nếu đặt lâu dài bên người thiếu niên, có thể lây dính long khí mà có được đủ công hiệu trừ tà phòng thân hay không.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!