Nội tâm ẩn giấu rất nhiều sầu lo, Hữu Xu cảm thấy mình phải ăn chút gì đó an ủi, vì thế lấy ra hạch đào tô dùng giấy dầu gói kỹ trong ngực, từng ngụm từng ngụm mà gặm.
Tiếng nhai nuốt rột rột không dứt bên tai, giống như có một con chuột nhỏ ăn vụng nấp trong phòng, khiến người ta thực khó tập trung tinh thần.
Thiếu niên nhịn lại nhịn, cuối cùng nhịn không được, vẫy tay kêu Hữu Xu đến.
Hữu Xu đi đến cạnh bàn, một bên nhai đồ ăn một bên hàm hồ nói, "Chủ tử có gì phân phó?"
Thiếu niên thấy khóe miệng cậu dính đầy vụn bánh ngọt, bất đắc dĩ giúp cậu lau sạch, "Sau này không cho ở trong thư phòng ăn loại bánh giòn này nữa, có nghe không?"
"Nghe." Hữu Xu ngoan ngoãn gật đầu, tiện đà truy vấn, "Vậy ta có thể ăn cái gì?"
Miệng thật sự là một khắc cũng dừng không được. Thiếu niên mỉm cười, từ trong ngăn kéo lấy ra một bao mứt hoa quả, "Ăn loại đồ ăn này sẽ không phát ra tiếng vang. Được rồi, qua một bên đợi đi."
Chỉ cần là có thể ăn, Hữu Xu đều thích.
Mắt cậu sáng rực lên, tiếp nhận mứt hoa quả sau đó lập tức nhét một viên vào miệng, sau đó đi về góc phòng sưởi ấm. Trong thư phòng rốt cuộc an tĩnh lại, thiếu niên xem vài trang sách, quay đầu lại nhìn nhìn Hữu Xu, phát hiện hai má cậu phồng lên một cái bọc nhỏ, hiển nhiên là ăn hết thịt quả rồi, lại luyến tiếc phun hạt bên trong ra, chỉ còn chờ đem tất cả vị ngọt đều hút khô thôi.
Thiếu niên không tiếng động cười, mây đen trải rộng trong lòng chậm rãi lộ ra một đường dương quang, tuy rằng bị trục xuất đến nơi khổ cực bậc này để tu hành, nhưng dường như lại càng có lạc thú hơn ở hoàng thành.
Buông sách xuống, nhìn nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, hắn nhẹ nhàng nói, "Buổi trưa, trở về dùng bữa."
Cái loại chuyện ăn cơm này, Hữu Xu không bao giờ chậm trễ hơn người ta. Cậu lập tức đứng lên, đem ấm lô đã sớm chuẩn bị tốt nhét vào trong tay thiếu niên, vội la lên, "Chủ tử ngươi chờ một chút, ta lập tức đến phòng bếp lấy đồ ăn."
"Trước tiên hầu hạ ta thay quần áo rồi lại đi.
"Thiếu niên kéo đứa bé nhảy ra ngoài cửa trở về, biểu tình vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười. Bên tai Hữu Xu hơi hồng, vội vàng quy củ đi theo sau thiếu niên. Thiếu niên thích sạch sẽ, một ngày phải đổi ba bộ quần áo, sáng trưa chiều mỗi buổi một bộ, nếu không thì cả người liền không thoải mái. Hai người trở lại phòng ngủ, A Đại đúng lúc đem quần áo mới may xong đưa tới."Mấy bộ này là của Hữu Xu, nhanh mặc vào thử xem.
"A Đại cười to mở một cái bao nhỏ trong đó ra. Hữu Xu kiễng mủi chân nhìn, quả nhiên là kích cỡ của mình, có nội y cũng có áo bông, còn có hai đôi giày da trâu, bên trong lót lông dê, mặc vào nhất định rất ấm áp. Hai mắt vốn dĩ đen bóng của cậu tựa như đang phát sáng, lại vẫn áp chế lòng tràn đầy vui sướng, cởi quần áo thiếu niên xuống, nói,"Trước tiên giúp chủ tử thay quần áo đã, những quần áo này ta trở về rồi thử lại."
"Hiện tại liền thử, không vừa người thì ta kêu bọn họ sửa.
"Thiếu niên lại không đáp ứng, tự tay giúp đứa bé mặc quần áo. Áo bông làm rất dày, màu sắc cũng vô cùng sáng sủa, gần đây Hữu Xu béo hơn một chút, làn da vàng như nến biến thành trắng trắng nộn nộn, nhìn qua giống như một cục bột di động, quả thực khiến người ta thích. Thiếu niên để tay ở trên đỉnh đầu cậu, đem cậu xoay tới xoay lui nhìn một lúc lâu, lúc này mới vừa lòng cười,"Hữu Xu nhà ta quả nhiên là một mỹ nhân.
"Khóe miệng Hữu Xu hơi hơi nhếch lên, lộ ra hai má lúm đồng tiền nho nhỏ. Thiếu niên càng xem càng thích, kéo cậu vào trong ngực, vươn tay chọt má lúm đồng tiền, liên tiếp chọt vài cái mới từ bỏ, cười nói,"Đi, nhanh thay quần áo dùng bữa."
Bị hai chữ "dùng bữa" khích lệ, Hữu Xu vốn dĩ tâm tình khoái trá giống như đánh máu gà, hai ba cái liền đem ghế dựa nặng nề kéo tới bên cạnh thiếu niên, đứng trên đó giúp hắn cởi vạt áo cùng đai lưng, còn đẩy hắn ngồi ở mép giường, ngồi xổm người xuống cởi giày.
Thú vui ác liệt của thiếu niên lại tái phát, cố ý cong bàn chân lên, khiến Hữu Xu bất luận làm thế nào cũng không cách nào kéo giày xuống được.
Ngay cả sức lực bú sữa mẹ Hữu Xu cũng đã dùng tới, trong lúc nhất thời hai má nghẹn đến mức đỏ bừng, lại không đề phòng thiếu niên bỗng nhiên thả lỏng bàn chân, khiến giày đột nhiên bung ra.
Hữu Xu theo quán tính ngã về phía sau, chẳng những chổng mông lên trời, còn giống như quả cầu mà lăn hai vòng, hơn nửa ngày không đứng dậy nổi. May mà trong phòng ngủ trải da dê mềm mại, ngược lại không cảm thấy đau đớn.
Cậu vừa xoa mông nhỏ, vừa nghiêm túc đề nghị, "Chủ tử, giày ngươi nhỏ, ta lại giúp ngươi làm mấy đôi đi? Cam đoan làm tốt hơn so với thợ may của hàng vải."
Lời này cũng không phải là nói dối, trong mạt thế thiếu vật tư, có quần áo giày dép để mặc liền coi như không tồi, ai lại nỡ ném? Hư thì vá lại lần nữa, vá đến khi không thể vá nữa mới thôi.
Làm chân chạy vặt, Hữu Xu không ít lần giúp người trong bang vá quần áo giày dép, kỹ năng sinh hoạt sớm đã max điểm.
Bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền, có thể nào lại dễ lừa như thế? Nội tâm thiếu niên cười thầm không thôi, trên mặt lại không hiện mảy may, nắm cái tay béo mọc đầy vết nứt của cậu, trêu chọc nói,
"Cái tay nhỏ bé này của ngươi sợ là ngay cả tú hoa châm cũng cầm không được, còn có thể làm giày à? Ngươi xem đế giày dày mấy tấc này, khâu từng châm từng tuyến, không có sức của một nhóm người thì không thể được. Ngươi có tấm lòng này là đủ rồi, chủ tử ta thực vui mừng."
Khâu đế giày đích thật là một vấn đề, Hữu Xu một lần nữa cảm thấy vô lực vì mình nhỏ tuổi, rầu rĩ không vui nói, "Vậy chờ ta trưởng thành sẽ giúp chủ tử làm giày."
Tựa như nghĩ đến cái gì, cậu lại cao hứng lên, cong môi, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền, "Làm quần áo không phí sức, trước hết ta giúp chủ tử làm hai bộ xuân sam đi, qua một hai tháng nữa là có thể mặc rồi."
Tuy rằng thiếu niên không ôm chờ mong gì, lại vẫn sang sảng cười, "Được, ta liền chờ mặc quần áo mới Hữu Xu giúp ta làm." Vốn tưởng rằng sau khi mẫu hậu đi, thì rốt cuộc không còn ai tự tay may quần áo cho mình, lại còn đem ăn mặc ngủ nghỉ, hỉ nộ ái ố của mình để ở trong lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!