Cả ngày hôm đó có lẽ là thời gian Liễu Thi được hưởng từ khi sinh ra đến giờ, cô có thể được làm những việc mà cô gái bình thường hay làm như thêu thùa, đan lát, buổi chiều cô nhờ con Chanh tìm vài cuốn sách để đọc.
Cũng không biết có phải do Liễu Thi thông minh hay không, mẹ cô mới chỉ cho cô học nhận mặt chữ, thế mà những cuốn sách này cô đọc lướt qua là hiểu hết nội dung, cứ như trước đây từng đọc rồi vậy.
Buổi tối là khoảng thời gian Liễu Thi thấy sợ nhất, sau buổi hôm trước, ấn tượng của cô về cậu cực xấu, cậu coi thường cô, lại còn thô lỗ, không có lý lẽ. Nhưng việc gì tới cũng phải tới, tối hôm qua bà sai cô đi mua đồ nên cô thoát được còn tối nay thì chẳng có lý do gì trốn cậu cả.
Trước khi lên giường Liễu Thi không dám tắt đèn, có chút ánh sáng sẽ làm cô bớt sợ hơn. Giữa đêm giở giời, đột nhiên có mưa lớn. Tiếng róc rách của nước mưa từ mái hiên rơi xuống làm Liễu Thi trằn trọc không ngủ được, thi thoảng còn có tiếng sét đánh uỳnh uỳnh.
Cô nhớ rằng ma quỷ sợ sét lắm, nếu mà bị sét đánh trúng thì chỉ có bị thiêu rụi, đừng mong có kiếp sau, nên chắc là đêm nay cậu không tới đâu nhỉ? Tuy thế phải đến canh hai Liễu Thi mới chợp mắt được chút.
Cô đang ngủ mơ màng thì có ai đó bóp cổ cô, cảm giác này rất thật, Liễu Thi không biết là mình không mơ hay thức…
Có thứ gì đó ươn ướt đang l.i.ế. m láp khắp mặt của cô, Liễu Thi sợ hãi định hét lên thì nó lấy giẻ nhét vào miệng cô, cô chỉ có thể ú ớ kêu.
– Cậu, cậu cả… sao…
Nam Cung Tư Uyển
Liễu Thi cảm giác không đúng, sau lưng cậu cả có ánh sáng màu đỏ, người này thì không! Là ai, là ai to gan dám lẻn vào phòng cô chứ..
– Im miệng cho tao.
Người đàn ông không vui, đang định ngồi dậy tát cho Liễu Thi một cái. Chợt một tiếng sấm xoẹt qua, Liễu Thi lờ mờ trông thấy khuôn mặt người đàn ông, người này giống cậu đến tám phần, cậu mắt hẹp và dài hơn, lông mày hình kiếm, còn người đàn ông này khuôn mặt hài hoà hơn nhưng cũng không che được vẻ hung tợn sâu trong ánh mắt.
Không, không lẽ là cậu ba sao? Liễu Thi cũng không dám chắc, từ hôm gả về nhà họ Hồ đến giờ, cô cũng chưa có dịp được gặp cậu. Nhưng nhà họ Hồ là nhà giao giáo, sao có thể có chuyện em chồng cưỡng bức chị dâu cơ chứ…
– Cậu… cậu ba??
Liễu Thi gáng lắp bắp hỏi. Ngay lập tức một cái tát giáng thẳng vào mặt Liễu Thi, người đàn ông tức giận nói:
– Con đ* này, chồng mày mà mày cũng không nhận ra à? Có phải tao để mày sống quá thoải mái hay không nên mày muốn ngồi lên đầu tao rồi.
– Hay mày ngày đêm tơ tưởng tới thằng nào hả?
Chợt cậu ghé sát vào người Liễu Thi ngửi ngửi, đọc một đoạn chú ngữ gì đó, mắt cậu trở nên đỏ ngầu hét lên:
– Tao biết ngay mà, mẹ tao bảo mày ra ngoài mua đồ, mày dám léng phéng với thằng nào? Trên người mày có mùi thằng nào hả? Đừng tưởng tắm rồi mà qua mắt được tao!
Cậu tát đau điếng, đến nỗi miếng giẻ trong miệng Liễu Thi văng xuống giường, cô lắc đầu phủ nhận, vội chắp tay cầu xin:
– Em, em không có, thề với trời em hoàn toàn trong sạch, không có hai lòng.
– Xin, xin cậu tin em…
Cậu cười gằn:
– Tin mày hả, cũng được thôi, để tao kiểm tra xem mày còn hay mất, mày mà mất thì đợi xem tao có bóp c.h.ế. t mày không!
Liễu Thi thút thít van xin:
– Cậu ơi, xin cậu bình tĩnh lại nghe em giải thích đã, em, em cũng là vợ cậu mà…
Trông thấy Liễu Thi xinh đẹp lại khóc rưng rưng, chợt cậu cả không hiểu sao thấy mủi lòng, phủi tay áo nói:
– Vợ hả?
Vợ mà sao hôm trước không cho tao đụng còn cấu kết với người ngoài hại tao?
Liễu Thi ngẩn người nghĩ kĩ lại, hôm trước cậu không động được vào mình là do vết ấn mà lão tổ để lại trên trán cô, còn hôm nay cậu bảo trên người cô có mùi đàn ông, Liễu Thi nhớ lại tên người âm kia động vào mình, không lẽ đã để lại mùi?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!